Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Trả đũa

Lúc này là 22h, nghĩa là đáng ra tôi phải có cái gì đó vào bụng, chí ít cũng vài chai beer hay chén rượu thịt rừng, đu đưa chân, xoay xoay cái ghế trong căn phòng đơn và online tán gái, ấy thế mà tôi ngồi đây. Gọi thế nào nhỉ? Như một thằng tù nhàn rỗi! Mẹc kiếp, nếu có đi tù chí ít cũng có thằng để bắt nó hát cho nghe hay ngược lại là bóp đùi cho nó, tóm lại là có cái gì đó để làm.
Nằm cheo leo trên vạt cao nhất trung du, vượt những con đường bazan đỏ như  da trai tộc Thái, rẽ lên con dốc dê leo còn ngại, có một cái công ty. Tôi đang ngồi trong văn phòng công ty, công ty nước ngoài, công ty Nhật Bản, công ty khắc ngiệt.
Lúc này là 22h15', sếp đã về, hắn nhoẻn cười nhìn tôi, xỉa cho tôi điếu thuốc: “xong chưa?” “Dạ chưa ạ”- tôi ngoan ngoãn trả lời, và cắm cúi type nốt câu chuyện dở hơi này đây. Mèng ơi, mỗi ngày không dạ được 1000 lần thì lương tôi nó là bao nhiêu không biết.
Sếp tôi là một cái máy làm việc, lão làm việc không ngừng nghỉ, đều đặn mỗi ngày 16 tiếng, nhân viên ca 1 chúc  lão ngày mới tốt lành mỗi sáng đến công ty và cũng như thế nhân viên ca 2  nói câu chào tạm biệt.
Đêm qua tôi uống rượu! Câu nói này rất ít khi tôi dùng đến, có chăng là những lúc tôi nằm bẹp trên giường sau 3,4 trận túy lúy. Tôi thường dùng "đêm qua tôi làm tí" để diễn tả một trận bét nhè đã xảy ra. Thế đấy, đêm qua tôi uống rượu!
7h15' sáng, tôi đến công ty trên con Minsk rách nát. Mọi người đã nguyên vẹn trong vị trí của mình, vài người ngước mắt lên ngó tôi, môi trễ xuống như báo hiệu cho cái điều tôi sắp phải đón nhận- tôi không mấy thích thú với nhóm này, họ đa số là già và có thể đi ngang trước mặt tôi và không cần nói câu xin lỗi; nhóm còn lại cúi mặt- tôi thích nhóm này hơn- cái kho thuốc lá vô hạn của tôi nằm trong túi họ. Công ty tôi bắt đầu làm việc lúc 6h30'.
Tôi nói lời xin lỗi vì đến trễ, mặt sếp tươi tỉnh, không nói, chỉ tay về chỗ làm việc của tôi.
17h00'. Mọi người lục tục ra về. Họ thở phào, họ vươn vai. Nom họ như đang cố khạc ra hết những mệt nhọc ra khỏi cái cổ họng cả ngày im thít. Tôi chầm chậm  gấp máy, cố làm thật chậm như thể cũng đã trải qua một ngày vất vả. Lúc ấy thì lão đến gần. Lão ví von, lão so sánh, và lão muốn tôi hiểu được rằng, tôi phải trả cho lão 45' đến muộn chết tiệt kia.
Và tôi ngồi đây, 22h30'. Cố để cho lão hiểu rằng, ai cũng có thể làm việc được 16 tiếng mỗi ngày chứ không riêng mình lão.
"Xong chưa?" Lão hỏi lại lần nữa.
" Xin lỗi tôi vẫn chưa xong ạ!" - Tôi dùng thêm một lời xin lỗi để giữ nguyên cái mức lương bèo bọt của mình.
Lão biết tôi không làm việc, lão cũng thừa biết tôi đang viết cái gì đó về lão. Lão rất tinh ranh. Nhưng lão vẫn ngồi kia, mặt tươi rói nhìn tôi, thi thoảng châm điếu thuốc rồi đứng sau lưng xem tôi type tiếng Việt. Tôi bảo lão câu chuyện này là báo cáo trắc đạc môi trường. Thậm chí lão còn vỗ vào vai tôi động viên cố gắng.
"Có thể tôi phải làm đến nửa đêm"
"Và chúng ta sẽ cùng về!"- lão bảo tôi như thế!
Tôi pha cho mình một ly cà phê, một ly ca cao cho lão. Mở tập Xác chết loạn giang hồ và đọc trang đầu tiên....
Ok, ngày mai xem ai là người đến muộn ./.
Posted: 28-11-2006, 09:21 PM     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét