Thứ Hai, 6 tháng 12, 2010

Dịu dàng lắm nhé !


Chênh chếch con đường hoa xoan bay
Dáng em bẻ gãy dọc nắng gầy
Xuân bỗng rụt rè không dám bước
Dìu dịu lòng ta e chừng say

Luống cuống gần em chân mộng du
Câu nói không thành thanh âm dư
Đuối ngập tâm hồn trong biển mắt
Chới với níu vào cơn gió ru

Môi em he hé nụ tròn xinh
Không gian chợt kết tấm lưới tình
Phiêu diêu anh dính vào chẳng biết
Chỉ thấy đất trời hóa lung linh

Ta lại yêu rồi phải không ta?
Vần thơ lại dệt gấm thêu hoa
Hay chỉ mộng mơ và ảo tưởng
Thôi! sợ lắm rồi những xót xa...

 
Nguyenzz
(Posted: 01-04-2005, 02:21 PM)     

Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

THỂ NGHIỆM

a) Nhìn vào chiếc gương
Tưởng chắc là sẽ thấy mình
Nhưng không hẳn
Buồn! dĩ nhiên
 
b) Ngỡ đã yêu tận lòng
Đã cho hết những gì quý giá nhất
Mà vẫn có bóng hình ai lẩn khuất
Giận! dĩ nhiên
 
c) Tất cả đã qua rồi, và tất lẽ...lặng im!
Dẫu thi thoảng duềnh lên chút sóng lòng gờn gợn
Thôi nhớ - thôi thương, chẳng còn gì đau đớn
Vui! dĩ nhiên
 
d) Trở về nơi phố cũ
Có phải chiếc lá ngày xưa giờ vàng rơi trên tóc
Hiện tại tiếc cho ngày xưa, bật khóc
Thương! Dĩ nhiên.
 
 
e) Mong viết nên những câu thơ làm lu mờ những áng thơ bất hủ
Lục lọi vốn từ - vò đầu bứt tóc
Ngắm lại từ đầu chí cuối bài thơ vừa viết được
Chẳng khác một bãi nôn
Chán! dĩ nhiên
 
f) Ánh mắt thằng nghiện rỏ dãi lướt trên mình
Mũi kim tiêm như chực đâm vào trái tim tràn nhựa sống
Ôi! nếu như máu dâng lên rồi tim ta vỡ tung
Hẳn nhiên là đáng sợ!
 
g) Bỗng nhiên không thấy ánh mặt trời
Chỉ có thể biết nắng nơi ấm nồng đầu lưỡi
Rồi lại được thấy cả đất trời dậy màu phơi phới
Thèm! dĩ nhiên. 
 
Nguyenzz
(Posted: 03:20:PM @ 13/08/04)

Anh bạn

Ai dám bảo rằng em chẳng nhận ra anh
Anh vẫn còn kia ... trên tường ... rõ nét
Với em anh chưa bao giờ chết
Chỉ bởi anh buồn... lên nóc tủ ngồi chơi

Lúc sinh thời anh rất thích ăn xôi
Bởi còn yêu nên ngày nào em cũng nấu
Ở bên đó chắc là anh quá đói
Nên đêm nào cũng hoá chuột về... xơi

Lúc đầu em tưởng "ma chỉ ăn hơi"
Nấu cho anh... rồi... mai đỡ tiền quà sáng
Tha lỗi cho em... dạo này ví tiền cạn ngay đầu tháng
Em mua bức ảnh xôi gà... anh nếm đỡ nghe anh!

Dạo này em cố ngủ suốt mười canh
Để có thể gặp anh trong giấc mộng
Má chẳng hiểu cho bảo em lười nhác
Đến bây giờ vẫn cảm thấy... ê mông

Chẳng hiểu anh có thương em không ???

Nguyenzz
(Posted: 24/05/04 @ 08:28:AM)      

Gửi người bên kia cuộc đời

Có lẽ nào
Phía bên kia anh chỉ có mỗi đêm
Để thắp lửa gánh gồng nỗi buồn qua lặng lẽ
Phía bên kia lẽ nào anh chẳng thể
Tìm về trong khoảnh giấc mơ em


Xa anh rồi em chẳng thả diều đêm
Trăng hờn dỗi giấu mình đi một nửa
Phía bên này đoá hồng không còn rực lửa
Mặc gió vuốt ve - mặc nắng nồng nàn


Hay bây giờ... anh đến đón em sang
.......em khát lắm một lời thủ thỉ
Bên đó có nhau sẽ thôi buồn... anh nhỉ
Con tàu Sống không anh em chẳng thiết nữa rồi.


Nguyenzz
(posted: 14/05/04 @ 04:22:PM)

PHÍA BÊN KIA CUỘC ĐỜI

(Tác giả: Cubeo93- danghungthuong)

Có thể
Phía bên kia cuộc đời
Đoá hồng ấy đã bắt đầu ứa máu
Chú chuồn kim mắt dỗi hờn dàu dạu
Một cái đuôi diều ngớ ngẩn liếm chân trăng...

Phía bên kia cuộc đời năm tháng chảy nhanh hơn
Con thuyền anh sẽ không còn ngái ngủ
Ôi, những ngôi sao li ti, li ti
- những bông Xuyến Chi cũng bắt đầu héo rũ
Và con tàu Cuộc Sống mãi lao qua...

Phía bên kia cuộc đời Em chẳng nhận ra ta
Tiếng chim tinh khiết ban mai không còn ngân lên nữa
Hình như đêm dài hơn, hình như đêm mất lửa
Những nhân ảnh ảo mờ... đi - lại hững hờ nhau!

Phía bên kia cuộc đời xanh ngắt một miền rêu
Thi thoảng từng cặp tim đau dắt nhau về nhận tội
Họ vò riết nhớ thương và phủ phục lên rêu mà xám hối
Một kiếp nào lỡ xúc phạm Tình Yêu...

Có thể rất nhiều. Có thể chẳng có gì đâu
Chỉ biết phía bên này cuộc đời
Đoá hồng ấy vẫn cứ huy hoàng nở
Năm tháng tự nhiên trôi, tiếng chim còn lảnh lót...

Duy chỉ có đêm hình như dài hơn thật
Duy chỉ có đêm và ta là thân thiết
Thắp lửa lên rồi, gồng gánh nỗi buồn qua...


(Posted: 26/04/04 @ 08:19:AM)

Cô độc

Võ vàng cho gió đầu đông
Tìm chút hơi ấm mà không ai mời
Võ vàng một kiếp rong chơi
Đi không qua khỏi nụ cười của em

Quay đầu đã hết một đêm
Năm canh khát giọt moi mềm... mắt cay
ải chân chạy trốn bóng ngày
Bốn bề một khoé môi ai... khểnh cười!
....

Nguyenzz
(Posted: 04:04:PM @ 14/12/04)

Cubeo93

Xin bắt tay nhau, và xiết chặt
Đừng tìm trong mắt, có gì đâu ?
Hãy mừng khi vẫn còn Tình bạn
Đi hoài chẳng đến tận cùng nhau...

*********************
Trong mắt tôi, nào phải chẳng có gì...
lấp lánh đấy, những niềm khao khát đấy!
tôi biết anh cũng vậy.
ai chẳng có một tình yêu!

không thể gặp nhau nhiều câu chữ
không thể thay lời nói
chưa ai biết mặt ai nên đôi khi chẳng vội... mà
hai người hờ hững mà lướt qua nhau
thôi thì hẹn một ngày nao
Đà Nẵng thân thương hay Thủ đô yêu quý
hai kẻ "thẩn thơ" gọi nhau là tri kỷ
nâng chén rượu nồng đi tận cùng nhau.

Nguyenzz
(Posted: 02:34:PM @ 15/09/04)

Ba mảnh rách nát

   

Em hỏi ta :"sao không  yêu như Trịnh?"

...khi tay em vò nát một góc ga giường.

Em ơi Trịnh sống vô thường...

Em khóc -...bởi em biết làm thơ

Còn với ta em từa tựa một bài thơ

Vô vị !!!

                            *******

Nàng õng ẹo khi ta vừa bước đến

Cố tình kéo trễ chiếc váy ngủ Ve-ra (chắc nàng tưởng thế là khêu gợi lắm)

Anh ơi! nghe bảo tắm ở SAPA làm da thêm trắng ...

OK - Anh đưa em đi! (trộm nghĩ: may hôm qua đội MU thắng)

Giả lả em cười ... và bắt đầu chỉ cho tôi những vùng tắm mãi chẳng hết đen.

Đêm làm việc của đêm , đồng tiền thức giấc .

                            *********

Lâu quá chẳng về cùng em

Đôi mắt đen của những ngày cùng nhau chơi cút bắt

Làn da màu bánh mật ngời nắng quê nhà

Em chào ta bằng điệu dân ca (dĩ nhiên khác xa dòng vô thường của Trịnh)

Chở em bằng con Vec-pa cũ xì  máy kêu xình xịch

Đi về phía cánh đồng làng ...

Xuân vừa sang

Mùi hương chanh giữ vườn chanh ngào  ngạt

Ta chẳng cần van xin như Nguyễn Bính

Hạnh phúc đã bồng bềnh ....Chân quê!

---------------------------------------------------------------------------------------------
NguyễnDuyNguyễn
---------------------
(Posted: 18-02-2005, 08:44 AM)

Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

Chỉ có anh, em và tình yêu ở lại

Chợt thèm nghe dế gọi sương
Anh leo lên tầng thượng
(Nơi chúng mình trốn cha, trốn mẹ hôn nhau)
Và anh thấy mùa Đông ôm mặt khóc !

Đây chiếc gối em kê đầu - mảnh chăn đơn em đắp
Ngạt ngào hương da quen
Bàn tay anh mon men tìm... lạnh ngắt
Cái lạnh này rất thật
Đắng đót một vành môi.

Rùng mình ... có ai gọi "Anh ơi!"
Bắt gặp nụ cười của em ấm áp
Anh hôn vồ vập - ánh trăng bất giác vỡ oà

Có yếu đuối không em
Khi mỗi câu thơ của anh như chảy ra từ khoé mắt
Buồn cười chưa ... khi chỉ Thơ là thật
Còn em... mong manh như ánh Trăng.

Posted: 27/11/2004 17:13:21

Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

Ru ta ngậm ngùi

À ơi , lãng du một đời
Nắng mưa phai màu tóc
Nếm đủ ngọt ngào môi cười, mặn mòi nước mắt
À ơi, không quên nổi em

Bầu trời không còn xanh và nắng thôi lung linh
Một triền đê cỏ xót lòng trải mình man dại
Gió chưa qua thì con gái
Lẳng lơ đưa hương da quen

À ơi bài hát không tên
Nửa chừng duyên em bỏ rơi lời cuối
Em không lên cung Trăng - anh vẫn làm chú Cuội 
Níu gốc đa già - quá khứ...mỏi mòn trông


Nguyenzz

(Posted: 22.7.2005)

No# 737




Hà Nội bất giác mưa

Mưa ôm gác nhỏ

Ngày xưa vừa đó

...giờ đâu???



Ghi ta buồn về đôi mắt nâu

Câu hát cũ sao nhạc thành xa lạ

Phải vì đời bình lặng quá

Tay thôi lần đến phím thăng?



Còn đâu cái thủa ôm trăng

Bán rong khắp từng lối nhỏ

Chợt mong đến mùa trở gió

...

à, thôi!



11.06.07

???

Hôm nay thực sự là buồn, thời tiết ẩm ương như gái 15, 16. Đang chói chang oi ả bỗng đâu cát bụi mù giời, gió bốc từng đống bụi đất bazan ném ào ào vào mặt. Rồi mưa, mưa như thể trả lại cho con người ở đây tất cả mồ hôi họ đã từng rỏ suốt mùa nóng nực, hơi đất xông vào mũi váng vất đầu. Le te chạy vào lán nghỉ, lán vắng hoe. Trên chót vót ngọn Mồ Hôi (tôi đã đặt tên cho từng ngọn núi) những người thợ khoan vẫn bình thản và chăm chú giữ cần khoan đứng thẳng mặc mưa quất vào từng thân người ngỡ như sắp ném họ vào mây. 
Thế đấy "Anzen dai ichi - An toàn là số một", chỉ một chút xáo động thôi, một phút buông cần khoan mà chưa nghe tín hiệu, có thể sẽ có người mãi mãi nằm lại núi, thực sự những ngọn núi nơi này còn giữ mấy hòn đá đỏ tươi...
Máy dừng hẳn, họ kéo nhau vào lán nghỉ, những câu chuyện không đầu không cuối râm ran. Tôi chia đều thuốc cho từng người, họ cảm ơn và bắt đầu chia lửa. Khi khói thuốc bay lên thì chỉ còn nghe tiếng mưa đánh đàn trên lá lợp. Trong khói thuốc có những gì? Khói thuốc mỗi người mang một nét khác nhau.Trong khói thuốc của tôi có một cơn mưa khác, cơn mưa đêm và một tiếng cười giòn....
Nước bắt đầu róc rách tạo thành dòng len qua kẽ đá, một vài con trăn núi thoăn thoắt bò ngang. Mưa mỗi lúc một lớn, tầm nhìn không quá một đòn tre. Có tiếng đàn ông khẽ thở dài, tôi biết người đàn ông này góa vợ và con anh còn khóc đòi khát sữa . Có người chửi thề và kéo theo vài câu tương tự từ miệng người khác. Tôi ngồi bệt vào họ, bức tranh ghép từ mấy mảnh đời không có nét chấm phá nào. Tôi khe khẽ thở dài và cũng buông một câu "đè.o mẹ". Tôi nói hình như chỉ tôi
nghe....
Công việc đình trệ gần 2 tiếng đồng hồ thì mưa bắt đầu ngớt, có lẽ ai đó vừa tè thẳng vào màn mưa. Tôi lại dò từng bước chân trơn trượt quay về văn phòng với những máy điều hòa chưa một lần được bật. Có lẽ sếp tôi có lí khi nói rằng "những
người ngoài công trường phải sống dưới cái thất thường như thế,nắng mưa dội cả lên đầu, chúng ta đã có một mái nhà che chắn, còn đòi hỏi thêm chăng?"
Chỉ còn 30 phút nữa là hết nửa ngày làm việc....
Khá muộn rồi, những con dế đã bắt đầu khúc tự tình muôn đời ảo não. Đêm nuốt gọn những mảng sáng để le lói một nửa khuôn mặt chỉ Hằng ngó hờ hững xuống trần. Chị liếm cặp mắt trườn lên cỏ...

Chưa đến mùa mưa ngâu đâu nhỉ....
Chị Hằng có thân với Chức Nữ không ta? Người ta yêu với người xưa yêu ta có nét gì từa tựa... Ôi tiên nhân, hình như ta lại mới 20 rồi. Thây kệ, chã hóa phẩm chất và ngôn từ đôi lần viết cho đã cơn khát chữ. Kiểu gì mai đọc lại cũng biết chắc mình say.
Gọi cho thằng bạn biết em đang ở gần nó, an tâm đôi phần, nghe bảo em bị mệt. Buồn cười, thằng ta lại biết lo cho người con gái chưa một lần nắm tay hò hẹn. Thế là yêu chăng? 
Tầm mắt luôn bị chặn bởi tầng tầng lớp núi, nhìn ra Hà Nội thấy mây, nhìn về Vinh thấy cây ngàn hun hút. Ấy thế lại chẳng thấy cô đơn gì. Phải khi tất cả đều cô lập, cái đơn độc của mình nó cũng dịu dần đi? Kéo bác lái xe làm thêm cút nữa..
Nhận được một cú phone không bao giờ ngờ tới, cú phone có được từ lần gặp mặt như bao câu bông đùa khác đã qua trong đời. Nghe giọng nói người ta quan tâm ngọt ngào. Biết mình đã từng xem nhiều thứ nhẹ hơn khói thuốc... mà cay hơn khói thuốc...
Đọc những gì mình viết, thấy dằng dặc những dấu 3 chấm nối đuôi nhau, những mảng sống thừa, những ảo tưởng viễn vông, những nụ hôn trị giá 50 nghìn và phần sau add thêm chút xíu.
Ừ hình như ta đã trưởng thành, hôm nay có cô bé tuổi chừng ta 8, 9 năm về trước, ngơ ngác cặp mắt xin nhận mình làm "thầy". Có lẽ đây là lần đầu tiên ta nhìn về phân nửa kia thế giới mà không động đến dục vọng. Chợt mong mình có một cô em gái, để được nghe rằng "hôm nay đi học về thằng cùng lớp cứ đuổi theo bằng được để tặng em một phong kẹo béo!" Chưa bao giờ ta cười trước con gái một nụ cười dịu dàng thật thà đến thế. Xong!!! Phòng ta có thêm một chiếc cặp tóc, đấy nào phải do ta xin xỏ. Thề! Nếu như nhận định của ta còn chính xác thì ta chỉ mới chớm say, và theo logic đó ta thừa tỉnh táo để nói rằng. Ta chưa đổi thay. Có chăng chỉ là một bộ quần áo mới... những dấu chấm đến bao giờ hết??? Tuổi ta còn xanh
***
Thứ 7 ngày mồng 8.
Với ai đó cái ngày này không có chút ý nghĩa gì. Riêng với tôi đó là một ngày thú vị. Thứ nhất vì nó là thứ 7, cơ quan công xưởng vắng hoe, sếp trực tiếp chỉ đạo đã về nước và nhiệm vụ của mình là một đống Invoice trên dưới vạn cái nằm không theo một thứ tự nào. Mình dành cả buổi sáng ảm đạm để làm công việc ảm đảm đó, xấp xỉ hoàn thành 10%. Rất may trời dịu mát và không có cô sơn nữ nào lạc ngang qua...
Tầm trưa chỉ hơi hơi nóng, gió vờn nhè nhẹ, kiểu như hôm nay trời đi yêu nên bỏ nắng rơi vãi vào phương khác. Lác đác vài công nhân làm thêm ca I nghỉ ăn trưa. Họ vẫy tay và mình theo họ. Quy định cấm không cho uống beer rượu vào buổi trưa, mình lại là người quản lý chuyện đó. Hôm nay mình không nói gì mà lặng lẽ xách vào căng tin 10 chai Hà Nội, ai đã từng kinh qua cái khô rát miền Trung sẽ hiểu một ly beer mát lạnh mang đến cho đàn ông điều gì... hôm nay là nụ cười rạng ngời những khuôn mặt sạm đen nắng gió, uống một chút cũng chẳng sao mà....
Mình cho xe lên công trường cao nhất, nơi có cái lán nghỉ làm bằng lá ha-hou, bắt gặp cậu lái máy xúc ngang tuổi mình đang chơi trò cho tay vào áo cô thu nhặt đá. Mình trợn mắt nhìn cậu ta, sau lại chỉ thở dài quay gót khi nhận ra cặp mắt còn chưa hết mơ màng của cô gái trẻ. Mình nhìn xuống thắt lưng và cũng thấy hình như đâu đó đang buồn...
10% nữa được hoàn thành đồng nghĩa với việc buổi chiều trôi đi như tấm lưới của người thợ chài cần mẫn, bỏ lại ca đêm cho một supervisor khác và chuồn êm. Tự nhiên thấy thứ 7 khác những ngày bình thường và cần tạo ra cho mình điều gì đó mới mẻ. Chí ít cũng là một bữa beer ở một góc quán khác... 
Gọi điện cho em là một việc hiếm khi quên, nhưng câu trả lời của em luôn nhàm chán - hệt bài văn tán gái của mình. Một kiểu và duy nhất...
Máy có lưu số một người con gái. Cô ấy và người yêu đều là bạn quen trên một diễn đàn. Có lần nhìn cô ấy qua webcam mình cũng thích. Thế thôi, thích thì định nghĩa thế quái nào được. Và bấm máy...

Giọng êm và mượt, dịu dàng. Chỉ muốn bật loa ngoài cho lũ trần trùng trục ngồi bên cạnh thôi chửi bậy song lại ích kỷ muốn nghe một mình. Câu chuyện không đầu không cuối. Mình hình như có tán tỉnh, cô ấy khẳng định là mình đùa. Mình cóc biết tả thế nào dưng mà vui. Thật ra mình cần gì ngoài cái sự vui hả giời??? Có khi mình yêu cũng nên, có cái gì khoái hơn là yêu hả giời???
Viển vông - viễn vông, đại loại thế... Tranh treo tường, tình yêu treo tường và hạnh phúc bằng tán gẫu. Giờ mới biết mình nhạt như vang chát, cái thời đằm thắm Vodka thì đã lấy chồng...
Xứ này côn trùng nhiều vô kể, chúng tồn tại song song và ăn thịt lẫn nhau. Mình nuôi cào cào và bọ ngựa chung trong chiếc bẫy chuột có rắc vài nhành cỏ dại, non 4 ngày chưa con nào chết, chúng chỉ nhìn nhau bằng những cặp mắt đa giác, thi thoảng co chân. Cào cào không ăn cỏ, bọ ngựa không ăn cào cào. Thật lạ. Cô học trò không thèm ăn sữa chua và nhìn xuống gót giày. Còn ta không ăn thịt cô học trò mà nhìn vào bàn phím. Ngựa hoang chồn chân, nai rừng run rẩy... Vất đối nghịch vào nhau sẽ được tịnh như thiền...

Tự nhiên ta viết hai chữ Mắt Buồn. Ừ có khi chỉ thế, ta hiểu và em hiểu... 
Trăng đà nhô quá đầu..........
***
Dự định và thực tiễn của bản thân mình hình như chưa bao giờ đi chung trên một con đường, thậm chí một mặt phẳng cũng không thể. 
Cái ngày bắt đầu đặt tên cho topic, nghĩ rằng sau đó ngày nào cũng có cái mà viết, mà chụp rồi chia sẻ. Thế nhưng hồ thì duy nhất một cái hồ, gái dạo quanh hồ quanh quẩn cũng chỉ mấy em nhu nhú chũm cau, mấy mẹ già đi bộ - nguyên nhân tăng độ lồi lõm cho những viên block lát đường. Đá thì chỉ khác nhau dưới con mắt nhà phân tích hóa học. Và ngọn núi nào cũng loang lổ vết róc thịt sau những phát mìn khai thác.

Lây dây vào tí tẹo tình yêu, topic biến thành blog, viết chả hiểu để cho mình hay để tán tỉnh em - Dạo này toàn nói thẳng, thật thà đ-ếch tả! Cơ mà lòng xốn xang như dạo lớp 12 cầm được tay cô bạn về nhà không dám rửa tay. Một cái tin nhắn đọc chục lần không thấy chán...
Hôm nay thì được tí vui, ngày nhận lương bát phố. Loay hoay lại gặp một túm đang dở cơn líu lo. Rặt người dân tộc Thái. Đong đưa mấy chục lần cái "kín lẩu cham mơi" thì miệng cũng véo von, mọi vật đều "xe đạp ơi"- quay đều quay đều. Máu ăn chơi tỉnh lẻ xúi dục mình giành trả tiền. Gặp ngay anh tộc Thái quần bó chẽn rút phụp từ cạp quần mấy ảnh bác FranklinPierce cười hềnh hệch khoe bộ nhá vàng như manh áo trắng... Cười bẩu "chú cứ chơi, nếu ngày anh đốt năm loách trắng, anh còn đốt được khoảng đôi trăm năm", vãi hồn con chồn thơm!
Về phòng bật nhạc to như đám ma người miền Nam, nghe rặt một bầy ca sĩ trẻ ỉ ôi như shit. Chụp được của chú hoanghuyae đống chèo cổ công nhận cũng lành. 
Muốn gọi cho em nhưng đã thề không gọi nữa. Đêm qua lỡ hứa như phim Hàn xẻng rằng coi như chưa biết về nhau. Thả thêm 1 chú ngựa trời vào lồng chuột, con ngựa trời 5 hôm trước bắt đầu có ý nuốt con cào cào. Sự mong muốn chiếm hữu chắc chỉ xảy ra khi có kẻ thứ 3 chăng? Ngày xưa Triết Học mình 4 điểm....

Nguyenzz

???



Thiên đường của Côi



(Ám ảnh Nguyễn Ngọc Tư)

Hôm nay quá xá là vui, nộp xong xuôi tiền vé số gốc cho cô Thủy, Côi còn hẳn ba chục ngàn. Ba chục ngàn là nhiều lắm à nha. Côi sẽ mua cho thằng Cút bát Phở Hà Nội. Nó ốm hai ngày nay rồi mà toàn phải ăn cháo loãng hà. Tội nghiệp, đêm qua người nó nóng như than vậy đó, mà trời lạnh như vầy…
Ông Trời tự nhiên ác nhơn thiệt. Mua xong bát phở, Côi định chạy ù về nhà thì lại đổ mưa, mưa to quá, từng đợt từng đợt như ai lấy gầu sòng mà tát xuống mặt đất vậy. Đành phải ngồi thu lu bên hiên Nhà Hát tạm chờ thôi, chốc về hâm lại bát phở cho nóng, đang ốm mà đựơc ăn bát phở nóng cho nhiều tiêu bột ra mồ hôi là thằng Cút khỏe liền hà.
Nghĩ cám cảnh, hai thằng mồ côi ở với nhau đã non nửa năm nay , Côi còn nhớ cái ngày thằng Cút cứu nó thoát khỏi bọn thằng Hùng bên Cầu Ông Lãng, bữa đó người nó bị đánh bầm dập mà không kêu gì, còn đưa Côi về nhà ở cùng...

Ủa, ai vậy cà? rõ cái dáng thằng Cút mà. Liêu xiêu trong mưa, thằng Cút nom như cái nấm vậy, đầu nó đội cái nón to bự, chắc là mượn của bà Thanh bán xôi đầu ngõ:
-         Áo mưa nè, tao thấy mưa dữ quá, sợ mày hổng về được nên mang áo mưa ra.
-         Ngu dữ vậy mày, còn ốm mà mắc mưa là "biến trứng" á, không khoa học gì hết trơn à.
-         Nhằm nhò gì, hồi còn ở quê mưa vầy tao còn ra tắm cả ngày đâu có sao.
-        Mày ăn phở luôn đi, tao mua cho mày á, hôm nay bán ngon ơ nghen. Hết sạch vé luôn rồi.
Thằng Cút ngồi lom khom húp xì xoạp tô phở trong cái xặp lồng cáu bẩn, chốc chốc lạ đưa tay lau mồ hôi trán, cười tươi rói. Chợt, nó ngừng ăn, ngồi bệt xuống, mặt tái mét:
-         Chắc tao xỉu quá mày ơi, sao chóng mặt vậy nè…
-         Đã bảo mày rồi mà…

Cái cặp lồng rơi đánh "cộp" xuống sàn hiên, thằng Cút đổ cả người vào côi, xuội lơ, người nóng như lửa...
10 phút, 20 phút, chẳng có ma nào đi ngang qua. Kể cũng lạ, bình thường giờ này đông người lắm mà. Hôm nay mưa sao vắng le như nghĩa địa Ông Dần dưới miệt vậy. Thằng Côi thấy lo quá à...

Có ánh đèn sáng quắc rọi tới, có xe rồi. Ngồi trên xe là một cô gái, người đâu mà đẹp như Cave vậy đó, giống cổ tích à nha. Lúc khó khăn là cô Tiên đến liền, nó vẫy:
-         Cô ơi!
-         Sao vậy nhóc?
-        Bạn con bị xỉu à, nó nóng quá, cô cho chúng con quá giang qua bệnh viện với!
       -      Xí xọn quá mầy, bày đặt bệnh viện làm chi cho cực, ngồi xíu tạnh mưa về nhà nằm khỏe re thôi, cô còn công chuyện.
Rồi cô Tiên phóng xe mất hút. Ờ há, người như vầy, xe đẹp như vầy ai lại để mình ngồi cạnh, dơ dáy cả quần áo người ta...
Mưa không ngớt chút nào hết trơn, càng lúc càng to, lác đác mấy cửa hàng cạnh đó đã đóng cửa tắt đèn. Thằng Cút thở mỗi lúc một gấp, để thêm nữa chắc chết quá...
Lóng ngóng khoác áo mưa lên người thằng Cút, trầy trượt dăm bận nó mới cõng được thằng bạn lên lưng, xăm xăm chạy hướng bệnh viện, giờ chắc đến bản tin cuối ngày rồi đa...

Nó chạy miết, thoảng hoặc có chiếc xe phóng ù qua, nó định gọi lại thôi. Ai mà rảnh tay lúc mưa gió vậy chớ? Bệnh viện  kia rồi, chân nó bước lẹ hơn. Nó thấy cái biển sáng trưng có chữ Cấp Cứu, đó lại quên, biểu đi xin cô Giang cho thằng Cút học chữ cùng mà sáng nay lại quên mất tiêu. Đành đợi nó khỏe rồi hai thằng đi một thể... Thằng Cút này cũng khôn à nha, nãy trên đường nó còn nóng ran mà biết đến viện rồi người đỡ nóng hẳn, ngủ lì vậy đó, không rên như hồi đầu. Nó chạy te tái khắp các phòng, thấy có ông bác sĩ ngồi tận cuối hành lang hút thuốc, bác sĩ này già ghê ta:
-         Bác sĩ, ông cứu bạn cháu với, nó xuội lơ từ nãy hà.
Ông bác sĩ đi theo nó lại gần thằng Cút, cầm tay nó bắt mạch, khuôn mặt thảng thốt vạch mímắt nó lên. Ông quay sang hỏi Côi:
-         Nhà bạn con ở đâu?
-         Dạ, nó hông có nhà, nó đành giày, con bán vé số, hai đứa con ở với nhau. Nó có sao không hả ông?

Ông bác sĩ quay mặt đi một chốc, lập cập châm thuốc, rồi ông từ từ bảo nó:
-         Bạn con không sao, con về ngủ đi. Để đó ông chích thuốc cho bạn con.
-         Con muốn ở cạnh nó được không ông?
-         Không được, bệnh viện không cho con ở cùng đâu. Sáng mai con qua nghen.
Lưỡng lự một chốc rồi thằng Côi cũng gật đầu đi về, ờ rồi mai nó lại mua bát phở khác cho thằng Cút. Bệnh viện có ông bác sĩ như vầy là an tâm rồi...
Bà Thanh lách cách dọn hàng xôi đã thấy thằng Côi cầm cái cặp lồng đi rồi, hỏi nó đi đâu nó biểu vào viện chăm thằng Cút. Bà lắc cái đầu dúi vào tay nó tờ 10 ngàn, nó cảm ơn cười toe...

Chà, mới sáng sớm mà bệnh viện đã đông nghịt hà, hổng bù cho tối qua lạnh teo. Nó chạy tìm mãi mới thấy ông bác sĩ đêm qua, nó vồ vập hỏi:
-         Bạn con đâu hở ông!

Dường như sáng nay ông chờ mỗi nó. Ông kể cho nó chuyện vui lắm, sáng sớm nay có người vào viện, nhận ra thằng Cút là họ hàng nên đã đón về nuôi, thằng Cút nhắn lại hôm nào khỏi hẳn sẽ qua thăm nó...

Chuyện mừng vậy mà nó nghe xong hổng thấy vui gì hết trọi vậy, thằng này tệ thiệt, sao không đợi mình lên rồi đi chớ...

Nó chào ông bác sĩ rồi thất thểu ra về, thôi từ giờ là ở một mình rồi. Biết đến ngày nào có người nhận ra nó là con cháu há? Hay là nó ốm rồi dầm mưa??? Về nhà họ hàng ở rồi thằng Cút sướng như ông hoàng nhỉ? Trên tivi ví như gì ấy nhỉ, à Thiên Đường. Nó cũng muốn được ở Thiên Đường như thằng Cút vậy đó... Có tiếng còi hú của xe tang lễ bệnh viện chạy hướng nghĩa trang, lại có ai vừa mất rồi cà???

Chút lòng viếng cố nhà văn Vũ Trọng Phụng



(nhân đọc toàn tập Vũ Trọng Phụng)

...14h ngày 11 tháng 10 năm 1939 


Ca Lầu Thúy Loan nườm nượp kẻ vào người ra. Giai cũng như gái ai nấy mắt đỏ ngầu, bước như mộng du. Tất thảy họ đều mê mệt trong vòng tay nàng Phù Dung.
Trong một buồng nhỏ, Ký Phụng lim dim đôi mắt, đưa tay ra hiệu cho thằng bồi tiêm cho mình điếu nữa, điếu này đã là điếu thứ 7. Cơn đau tức nơi lồng ngực đã thuyên giảm đi nhiều.Từ chiều qua Phụng đã thấy kiệt sức hẳn, biết rằng Thần Chết đang ngồi nơi của đợi mình. Phụng nản lắm. Trong chiếc đầu mộng mị lâng lâng bởi khói thuốc. Phụng nhớ lại những biến cố đời mình...
...sinh năm 1912. Cha mất vì bệnh lao khi mới được 7 tháng, Phụng được bà mẹ tần tảo nuôi cho ăn học. Sau khi đỗ bẳng tiểu học, lúc 16 tuổi, Phụng phải thôi học để đi làm kiếm sống. Ban đầu làm thư kí đánh máy cho hãng buôn Gô-đa, được hai tháng thì bị đuổi, trở thành thất nghiệp. Ít lâu sau, đánh máy chữ cho Nhà in Viễn Đông, và hai năm sau lại bị đuổi. Từ đó chuyển hẳn sang làm báo, viết văn chuyên nghiệp. Mặc dù lao động cật lực nhưng ngòi bút không đủ nuôi cả gia đình. Đầu năm ngoái, bị lao phổi, không có tiền chữa bệnh. Nghe theo lời thầy thuốc, ông hút thuốc phiện để kéo dài sự sống.
***
... tiếng nhạc tân thời của chiếc máy hát từ tầng dưới vẳng lên đoạn ngôn từ tục tĩu bằng tiếng Pháp : " .. hỡi bọn đàn ông! Tay chúng ta sinh để làm gì nếu không có bờ mông phụ nữ". Phụng khó nhọc nhấc người lên, móc hầu bao lấy 1 đồng đưa cho thằng bồi. Uể oải rời khỏi quán, leo lên một chiếc xe cao su bảo chú phu kéo về nhà. Đến Ngã Tư Sở, Phụng xuống, muốn đi bộ một lúc cho thư thái.
Sáng nay Phụng mới nhận được 10 đồng nhuận bút. Đã mua cho mẹ nó tấm vải và hộp sữa cho con. Tội nghiệp thằng bé mới ngoài tháng, người quắt queo như con mèo hen, đêm đến khóc hờ suốt. 
-         Thầy nó đã về - vợ Phụng ngước đôi mắt đỏ ngầu vì mất ngủ, thị thường thức đêm để thêu thuê cho hàng may đầu ngõ.
-         Ừ , tôi có mua cho nhà tấm vải, may lấy bộ nào tươm tươm mà mặc. Nhìn nhà nó vất vả nhiều, tôi thương lắm, uất lắm. - Phụng trao gói quà cho vợ kèm theo tiếng thở dài. 
-         Thầy nó cứ vẽ ra làm gì, để đấy còn lo thuốc thang, độ này em thấy thầy nó gầy đi nhiều lắm.
-         Từ độ nào tôi có béo đâu, nhà cứ cả lo mà nom làm vậy. Pha hộp sữa cho thằng cu, tôi cả mệt nằm một lúc. 
-         Thế thầy nó không ăn lấy chút gì ư? Tôi có nấu bát chóa hoa, có cả trứng gà sáng nay Thím Hồng gởi biếu, thầy nó ăn đi hẵng rồi ngủ.
-         Mình ăn đi, trưa nay tôi có việc qua sở Liêm Phóng người ta mời cơm rồi. 
-         Thì để đấy chiều em hâm lại vậy, em đã ăn no rồi.
Phụng không nói nữa, đi vào buồng nằm vật ra giường, vợ Phụng nói thế thôi, chứ Phụng biết thị đã ăn gì no cho cam, cùng lắm thì củ khoai, cái bánh dò 2xu bán rao ăn đủ đỡ run đường thêu.
Nằm mãi cũng chán , Phụng vớ lấy tập bản thảo "Người tù được tha" đọc qua một lượt, chán quá. Phụng chưa biết gỡ nút cho nhân vật thế nào. Cứ mỗi lần cầm bút, nghĩ đến cảnh vợ con nheo nhóc là Phụng lại đặt bút xuống, cả tuần nay Phụng nhiều lắm mới viết được độ non chục trang...
... tiếng đứa nhỏ ré lên khi có sấm làm Phụng giật mình . Trời lại sắp mưa nữa rồi. Phụng thấy ngực đau dữ dội. Phải có thuôc phiện mới mong hãm lại được. Phụng lôi ví ra đếm. Còn 7 đồng 3 hào nữa. Rồi thì tiền gạo, tiền chợ tháng này... tháng sau, sau nữa, ai lo cho vợ Phụng, con Phụng. Phụng khóc, nước mắt đỏ như máu. Phụng lò đầu ra cửa buồng gọi với:
-         Nhà nó! vào thầy bảo.
-         Vợ Phụng xếp lại đồ thêu, tất tả chạy vào, dáng chạy nom đến là khổ. 
-         Nhà nó cầm tiền đi, có khi tôi không qua khỏi hôm nay mất.
-         Thầy em! thầy em đừng nói thế. 
-         Tôi biết bạo bệnh, nhà nó ẵm con vào đây cho tôi bế một lúc ...
Bấy giờ đã là 12 giờ đêm , đứa bé ngằn ngặt khóc trên bụng , Phụng ngước cặp mắt mệt mỏi nhìn con . Cố nựng một câu mà nghẹn giọng . Vợ Phụng mắt nhòe nhoẹt ướt, cứ rấm rứt khóc cầm tay Phụng áp vào vòm ngực gầy xác xơ. Đứa bé chửa biết gì, thò tay với vào chiếc bút găm nơi ngực áo . Chiếc bút rơi xuống sàn nhà... Phụng thấy thèm một điếu thuốc, nhắm hờ cặp mắt, bất giác thấy người nhẹ bẫng, bay lên...
Ngã Tư Sở rạng sáng ngày 12/10/1939, trong tiếng mưa xối xả bật lên một tiếng kêu đứt ruột:
-  Thầy em ơi! 


(Vinh 8/8/2005 === NguyenZZ!)