Thứ Năm, 25 tháng 11, 2010

Mẹ !


Ráng chiều bệt đỏ mẹ tôi
Nghênh nghênh nón hứng phơi phơi gió chiều
Thảng trông một khẽ chao diều
Xăm xăm bước...
phía túp lều...
mẹ lo

Qua sông chưa mút mắt đò
Một nhan sắc - một ban thờ - một con
Giật mình son, pháo nổ giòn
Ví dầu ơ... tiếng ru non mặn mòi
Bấy đông bùn nhụa lối đời
Trầy trượt mẹ giữ con tươi bước hồng
Thời gian đẩy tuổi vào đông
Con đã vững hãy yên lòng mẹ ơi

Rưng rưng giọt một nụ cười
Áo nâu mẹ thấm một thời... chông chênh.

Hà nội -25-3-04-

Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Bài thơ không số 2




No



Tôi BUỒN đi dạo với CÔ ĐƠN
LẠNH LẼO hồn tôi khát GIẬN HỜN
Ngừa cổ nuốt nắng chiều VÔ VỊ
XÓT XA ngồi nhớ chút tình con


Mây trắng vời trời xanh NHẠT NHẼO
Mặt hồ U ÁM sóng leo teo
LỜ ĐỜ bóng cá buồn không động
VÔ ĐỊNH – BUÔNG XUÔI một cánh bèo


Bỗng chốc ĐIÊN CUỒNG cơn gió thổi
LỒNG LỘN lá vàng bay khắp nơi
Cái bụi tung mình trong căm giận
TỨC TỐI quay về - tôi với… tôi





Nguyenzz - ??/??

Viết lúc 0 giờ!

Ly cà phê trằn trọc lúc nửa đêm
Lặn lội kêu gào trong bộ pijama thuần túy mùi đàn ông

Đánh thức một suối tóc còn ngủ yêu
Không gian sực mùi bồ kết

Với tay tắt ngọn sáng tầm thướng
Tránh nhìn nỗi cô đơn hằn lên bức tường lỗ chỗ
                                   những điên cuống hối tiếc

Úp mặt xuống chiếc gối đôi đơn chiếc
Thèm một cốc quên
Dù trong nhà mảnh vỡ ngày càng nhiều thêm
Sau mỗi lần thêm nhớ
Sá gì - một mảnh pha lê vỡ
Ngày em đi...


Nguyenzz - ??/??

Bài thơ không đề

Dằng dặc chờ một hình bóng năm nao
Lỡ đãng nhấm vài giọt tình nhạt thếch
Tự biến mình thành bến chờ xe buýt 
Chộn rộn ngày – thông thống gió lùa đêm 
 
Đi những thứ tình chết yếu chưa kịp đặt tên
Những bài thơ chết lưu giữa đôi dòng thai nghén
Những ngọn lửa không đủ ngày để bén
Cọng rơm vàng hoai mục với khát khao

Dụ dỗ lòng chút kỷ niệm gầy hao
Vỏn vẹn vài nụ hôn vội vã
Một chữ yêu lờ mờ trong chiếc lá
…chuyển màu phôi phai.
 
 
Nguyenzz – ??/??

Bài thơ không số

No



Lặng nghe ai hát chị tôi
Mà lòng thương cảm một đời đa đoan
Một lần lỡ bước sang ngang
Là tan cả giấc mộng vàng bấy lâu
Chị như một cánh bèo dâu
Trôi lênh đênh giữa rộng sâu dòng đời
Nghẹn ngào một tiếng à… ơi
Ru con ngoan ngủ - ru đời mẹ đau

Cũng cơi trầu – cũng buồng cau
Thiệp hồng – pháo đỏ - thành dâu nhà người
…rưng rưng giọt một nụ cười
Đưa tay quẹt nhẹ một thời khổ đau
Hoa gạo xưa… rụng về đâu?



(chỉnh sửa 24/02/2004) - Nguyenzz

PHÚT XAO LÒNG

Giật mình lúc nửa đêm
Đành trằn trọc ngắm sao trời thao thức
Thương mẹ quê mình mùa này nóng nực
Con chốn xa này – nhiều lắm những cơn mưa

Vẳng bên tai ai hát khúc đò đưa
Điệu nhặt khoan mái chèo khua nước
Bẵng quên hết bao niềm mơ ước
Chợt thèm ăn một miếng cháy cuối nồi

Thèm được nghe một câu mắng, Ba ơi!
Nhớ tiếng cháu chưa rõ lời gọi Cậu.
Nhớ bè bạn quây quầy bên chén rượu.
Nhớ em! Đêm ấy cũng mưa nhiều

Trời sáng dần sao cũng ngủ vùi theo
Thêm rõ nét những bộn bè cuộc sống
Xin cám ơn những phút lòng xao động
Để nhận ra “còn yêu quá đời này”
Nguyenzz - không năm tháng

LỖI NHỊP

Đôi giầy cõng một khối buồn
Nặng nhọc lê về phố cũ
Gỡ nhẹ khối buồn một bên
Lặng nghe khúc ca mùa gió

Mài vẹt thâu mình đi tìm một thủa
Quay về hai nửa tả tơi
Cây liễu xanh giờ như cô vũ nữ hết thời
Nhớ nghề xoay tấm thân gầy lả lơi theo gió

Lỗi nhịp rồi... có nhận ra đâu

NIỆM KHÚC CUỐI CHO EM




(Tặng P.L)



Còn điều gì đọng lại nữa không em?
Sau cuộc chia ly không người hạnh phúc
Hay chỉ một giọt nước trêu bờ mi không thể khóc
Tựa hạt lệ vô tình trêu lá… cuối cơn mưa

Còn điều gì day dứt nữa không em?
Khi những lá yêu thương đã được đem xé nát
Hay cũng chỉ một nụ cười rất nhạt
Như tia nắng cuối ngày chợt tiếc khoảng trời xanh
Nhưng mãi là kỷ niệm ở trong anh
Dẫu nhức nhối tim – mảnh dằm yêu thương vỡ
Cũng đành “hết duyên còn nợ”
Đâu rồi! Ngày xưa???



08/2002 – Nguyenzz

HẠ CUỐI




Ve tấu lên khúc nhạc gọi hè
Cho thổn thức phượng hé màu nhung nhớ
Kiếp cầm ca suốt đời mắc nợ
Trách mình chỉ hát khúc chia ly

Ai vội nhìn ai – vội quay đi
Lặng giấu giọt buồn chực chảy
Ngọn lwat nào vừa nhen nhóm cháy
Cách xa có thổi tàn phai???

Biết bao lần mong đợi “ngày mai”
Giờ nơm nớp sợ “hôm nay” qua mất
Mênh mông quá chữ “tình” rất thật
Mai này còn giữ đủ hay không?

Mỗi cuộc đời như một dòng sông
Có bao giờ ngừng chảy
Thôi cứ cuốn đi tất thảy
Kỷ niệm là phù sa sẽ còn lại suốt đời.


Hè 99 – Nguyenzz



Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Tản mạn "Ba mẹ và lời ru"

... Một đêm tháng Ba với cơn mưa lê thê, tiếng mưa rơi đồm độp lên mái tôn càng quay quắt thêm cái nỗi chông chênh thằng đàn ông vừa chớm.

Vẳng từ tầng dưới tiếng mẹ đang ru cháu, lời ru nhẹ nhàng, êm như bản Romance.

À ơi...............
Núi cao chỉ bời đất bồi
Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu
Trăm dòng sông đổ biển sâu
Biển chê sông bé nước đâu biển còn
Tre già yêu lấy măng non
Chắt chiu như mẹ nuôi con tháng ngày...


Nhà tôi ai cũng biết hát ru, mẹ tôi dạy đấy!  Mẹ tôi năm nay đã gần thất thập, cả quãng đời bà ngoài thời son trẻ làm thanh niên tự vệ, là gắn liền với câu hát ru. 27 tuổi mẹ tôi cất tiếng ru đầu tiên dỗ dành giấc ngủ người anh cả sau loạt bom càn tốc nóc hầm, khi anh tôi có thể bò lăn lóc ở nơi sơ tán rồi lăn ra ngủ khì mẹ lại cất tiếng ru lần lượt đưa 2 người chị của tôi vào giấc ngủ. Đằng đằng 7 năm ru những đứa con cho người chị nghèo khó lúc ba du học. Rồi mẹ ru tôi....

Mẹ tôi không được học nhiều, mẹ không mang đến cho tôi nhiều kiến thức. Ngày ấy mẹ cũng chẳng biết chuyện cổ tích, mỗi lần tôi dỗi mẹ chỉ ngồi ôm tôi và ru, là út ít nên tôi được cưng chiều, học lớp 5 còn phải có mẹ ru mới ngủ. Phải thế mà bài hát ru nào của mẹ tôi cũng thuộc làu làu?

Người duy nhất trong nhà tôi không có giọng ca thiên phú là Ba, nhưng Ba là kho kiến thức, với 5 tấm bằng đại học Tây Tàu, là nhà chính trị , nhà văn-nhà thơ-nhà báo, ngày còn bé anh chị em tôi sống trong một môi trường chỉ có học và đọc. Lúc rảnh rỗi ba thường chọn những vần thơ đương thời kiểu lục bát rồi đọc cho mẹ nghe, và mẹ  lại ru tôi bằng những lời thơ ấy. Bây giờ mỗi lần bà chị dâu ngạc nhiên nghe một bài ru lạ tôi lại đùa " mẹ là nhà chuyển thể lời ru còn ba là nhà viết lời cho giấc ngủ "
Tôi thường ước có một đứa con để bế bồng, ai yêu trẻ con mà chẳng thế phải không? Tôi sẽ viết những lời ru bằng lục bát, mẹ sẽ dạy cho vợ tôi làn điệu, và đêm về tôi ngồi nhẩn nha nhấm trà ngoài hiên nghe kĩu kịt tiếng võng hòa vào tiếng người vợ trẻ đang ru con à ơi, ru hỡi ....

Tôi đến nhà người bạn thân vừa mới sinh con. Trông hai vợ chồng trẻ nựng đứa bé đang ngằn ngặt khóc vòi ngủ. Cô vợ chắc cũng thuộc được đôi bài trẻ con cứ "bé lên ba bé đi mẫu giáo..." thằng bố gắt  "phải à ơi chứ!", chợt bật cười " bao giờ nó mới lên ba". Ẵm đứa trẻ vào lòng tôi hát ru, tôi hát những câu học thuộc lòng của mẹ. Đứa bé dịu dần rồi ngủ ngon lành...

" À ơi, gió đưa cành bưởi sau hè
Có con cò trắng bay về bên nôi..."

Vợ chồng nó nhìn tôi như nhìn sinh vật lạ, để rồi đến khi làm bố làm mẹ chúng bắt đầu chép lại những lời ru, chép say sưa và hứng thú như ngày học cấp III hết Play lại Pause để chép hết lời Michel Learn To Rock. Những lần sau đó tôi tự hào thấy hai đứa ru con bằng lời ru học được từ mẹ tôi, dẫu chẳng thể ru hay bằng mẹ tôi được  :-)

Tôi không là người nghiên cứu khoa học trẻ thơ, nhưng tôi chắc trẻ thơ cần được nuôi dưỡng tâm hồn, cần được đưa đường vào giấc lớn khôn bằng câu hát ru chắt chiu từ đời tông tổ...

.....Và tôi tỉnh giấc khi mẹ ngừng ru. Chắc cháu tôi dưới nhà đã ngủ sâu giấc rồi. Ngày mai tôi lại viết khi mẹ tôi dỗ dành cháu ngủ. Tôi còn viết về lời ru, chắc chắn thế....

Chúng nó khổ lắm

Hẳn bây giờ ai mà hỏi anh:" Trẻ con bây giờ chúng nó sống thế nào?" Anh sẽ không đắn đo mà trả lời ngay như vậy. Chuyện nó là vầy:...Anh có đứa cháu lên 8 gọi anh bằng cậu. 8 tuổi là học lớp 2 rồi đấy! Anh quý nó lắm, nó cũng quý anh, mấy đứa cháu khác cũng thế cả. Anh rất thích chơi với trẻ con lắm nhé, rất vui tươi, ngộ nghĩnh và thấy cả tuổi thơ của mình trong chúng nó. Chúng làm anh yêu cuốc sống hơn. Lại nói về đứa cháu của anh. Tên nó là Thảo Vy, nó được coi là thông minh từ năm 4 tuổi. Đận ấy nó ở nhà với Mẹ. Trong khi mẹ nó đang "tháo ruột" thì có phone. Không còn ai khác - nó phải nhấc máy. Và khi mẹ nó đang nơm nớp nỗi lo nó trả lời khách là "Mẹ cháu đang đi ... ị ! "thì nó dõng dạc trả lời "Mẹ cháu đang dở tay! Chốc bác gọi lại sau" Nghe chuyện này anh đã thưởng hẳn cháu nó một con Mobile giá 12K có cả tiếng chuông và tiếng chó...Chủ nhật rồi anh qua chơi. Vất vả lắm nó mới ngước được cái cổ qua chồng sách vở cao ngút để chào "Cậu ạ !" -   Đang làm gì thế con?- Anh hỏi-   Con đang làm văn cậu ạ. Cô bảo con tả cây tre, nhưng mà khó quá, con chưa thấy cây tre bao giờ! Bỏ mẹ! Ngay cả anh, dễ phải đến hằng năm rồi chưa nhìn thấy tre. Cháu nó thì ngoài học chính, học thêm - đôi lúc được đi biển ra có bao giờ sống ở làng xã nào đâu mà biết tre với chả trúc.

-   Đi với cậu. Anh giục cháu.Vòng vèo lí lách khỏi cái ngột ngạt của thành phố, anh chở cháu về một làng nhỏ ngoại ô . Vừa hết con đường đất đỏ ối và bụi như lò xát gạo, đã thấy ngợp sắc xanh của tre.

-   Cây tre đây con ạ. Anh vừa chỉ tay vừa nói.

Nó ngắm nhìn chăm chú, còn lấy cả tay nắn nắn mấy cái lóng tre. Tiện tay anh ngắt một đoạn măng cành  Tước lớp áo bọc, xoay xoay... Ngày xưa thường chơi trò này, vừa chơi vừa hát đồng dao. Anh vẫn nhớ:

Măng mẳng mằng măngNấu cơm cho chín Nấu nước cho sôiMau ra mà coiMẹ mày thắt cổ

Cứ xoay thế rồi cái chỗ tre non sẽ deo dắt lại, làm thành chỗ nối cho hai lóng tre non . Nom như một chiếc Côn Nhị Khúc.

-   Cậu ạ. Lan man nghĩ nghe tiếng cháu gọi giật mình.-   Sao con?-   Cây tre chẳng có gì đẹp cả, sao cô bắt con tả. Con thích cây bàng hơn. Mát hơn.-   Con biết không? Cây tre là tượng trưng cho xóm làng người Việt Nam ta. Cây đũa ta ăn cũng từ tre này...

-   Ứ phải , đũa làm bằng nhựa chứ.-   À... ừ... bây giờ thì người ta làm thế cho tiện. gày xưa tre còn làm thành hàng, bao bọc cho dân làng con ạ.-   Sao họ không xây tường cho chắc hơn hả cậu?-   Ngày xưa không có chuyện xây tường đâu con.-  Thế thì sao họ không trồng bàng nhỉ. Nó to hơn, chắc sẽ che tốt hơn chứ. Con vẫn không thích cây tre. Thôi cậu chở con về, con phải làm bài tập, chiều còn đi học nữa- chủ nhật mà cũng học hả con. Dạ từ 2h - 4h là học tiếng Anh, 4h-6h con học múa ạ...-   Thế con không được chơi à?- dạ thích , nhưng chơi vào buổi trưa. Con với mẹ thi chơi Lines98, con toàn thắng cậu nhé. Thở dài anh chở cháu về, lần này anh về bằng con đường trong làng cho mát. -   Cậu ơi, các chị ấy chơi gì thế?Nhìn theo hướng tay cháu chỉ anh thấy một nhóm bé gái đang ngồi chơi "thẻ". Là trò chơi với một nắm đũa và một quả bóng cao su. Ngày xưa các bạn gái nhỏ của anh phải chơi bằng quả cam chua cơ...

-   Các chị ấy chơi "thẻ" con ạ. -   Cho con nhìn một lúc.Mắt nó không rời nhóm bé gái khi tôi chở đến gần. Ánh mắt thèm thuồng, thích thú. Như mình khi ngộ ra cái gì mới mẻ...

Dọc đường về không thấy cháu líu lo như mọi hôm. Anh bất giác thở dài.

Ngày mai, anh sẽ tặng cháu một quả bóng cao su và bó đũa. Sẽ mặc quần cộc chơi cùng cháu, sẽ đọc cho cháu bài thơ Tre xanh Tre xanh , xanh tự bao giờ Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh Thân gầy guộc - Lá mong manhMà sao nên lũy nên thành.Tre ơi!........................sẽ mua cho cháu chậu cây xanh trồng vài khóm tre cảnh...sẽ... sẽ. Có quá nhiều việc phải làm cho một tâm hồn Việt còn bé bỏng của anh! Posted: Feb 3 2006, 05:25 AM

Bàn phím du ký


Dượt Web - một công việc đều đặn hàng ngày như vắt chanh. Sự háo hức buổi ban đầu cãi cọ trên Forum dần thay bằng thói quen hàng ngày phải sống với một khuôn mặt khác. Một cái tên ngắn gọn khi sáng khi mờ. 8h sáng online , chăm chăm tìm người để xả cơn ngộ chữ. Canh cách bàn phím trút nỗi lòng, Những vần thơ mòn cảm xúc như mình hoá thành chiếc máy xếp chữ có vần. Ngộ ra một điều là tình yêu vẫn nhạt được chứ không mãi mặn mòi như nước mắt , duy chỉ có sự ham muốn chiếm hữu, sự ích kỷ khi mất đi thứ đã là của mình là cứ day dứt nhớ, đau đáu những toan tính online. Em thực tại - Gần kề - Đáng yêu - Nụ cười không tươi như tổ hợp phím ":D" dễ dàng trên Yahoo Messenger nhưng hương tóc là thật. Gặp mặt nhau hàng ngày chỉ để chọc nhau đôi câu vui một ngày mới, cũng có khi là để tăng thêm cái bực bội sẵn có trong người. Em thực tại - gần kề -Đáng yêu - leo lên xe một người con trai khác, nhẹ hẫng mình một nụ cười ruồi . Cố tỏ ra bất cần trước cái nhíu mày khó chịu khi em ngửi thấy mùi bia nồng nặc, nhưng lại dằn mình không dốc nốt 100% vì em - Thực tại - Gần kề - Đáng yêu! Chập choạng chiều chặc lưỡi đong đưa lượn lờ ngắm nữ sinh bát phố, những câu chọc ghẹo có Motuyp cố điển - Không em đời vẫn tươi! Để rồi khuya khoắt làm mất giấc ngủ hàng xóm bằng những bản Guitar rầu thúi ruột. Là mình còn không hiểu nổi mình, há lại có kẻ nào hiểu nổi đây? Em thực tại - Gần kề - Đáng yêu cũng có một cái tên Online khi mờ khi sáng. Ban cho ta niềm vui khi nổi hứng đùa gửi một câu "Em yêu anh!" Nhẹ tênh như mình vẫn đùa những nữ sinh dạo phố. Niềm vui ảo còn hơn là một nỗi buồn thường trược - Gần kề - và chẳng đáng yêu chút nào nữa. Những room Chat nườm nượp nick, nhưng "hi" những " wanna chat??? " nhảy xổ vào Screen! Chọn bừa một cái nick gợi tình. Câu chuyện quanh đi quẩn lại tên tuổi địa chỉ, cố mà hỏi để rồi cũng chả để làm gì. Cái đầu cùng lắm cũng chỉ hơn cái ổ cứng 1000Gb một lần muốn Format hay Clear thì chỉ biết đập đầu xuống đường. Nào ai dám mà chứa những thứ không có tên để gọi. Tình Online! Mường tượng em đáng yêu -gần kề - thực tại đang ngồi bên một gã đàn ông nào đó . Hắn ra sao nhỉ? To cao? Râu ria? blah blah... Hai người sát vào nhau, mặt hắn vùi vào mái tóc hương nồng của em, và ở đó, môi hắn sẽ cười một nụ cười mãn nguyện. Ta không thích cười như thế bao giờ! Nhưng ta đã vùi vào tóc em đâu cơ chứ! tất cả cũng chỉ vì em tắt Mobile khi mới 20h. Suy nghĩ đi rông quay về tơi tả... Lại online du hí và màn hình nhoè dần một gương mặt: Em thực tại - Gần kề - Đáng yêu... và bây giờ là đáng giận nữa! Điên!

Posted: Dec 7 2005, 03:39 AM

Chớm Hạ


... mới chớm hạ mà nắng như thiêu đốt, từ quãng 11h trưa đổ đi, ngồi trong nhà nhìn ra ngoài đường thấy không khác gì chúi mắt vào ngọn lửa đèn xì etilen - chói chang và nhức nhối. Trái Đất cứ nóng dần lên thì phải, nghe đâu đó là vì một cái gì đó... anh không quan tâm. Nóng như thế này anh chỉ quan tâm đến Bia... Chính Ngọ.
Con phố vắng teo, thảng hoặc có một chiếc xe máy phóng vèo qua, người ta chạy như nắng đuổi và anh định nói với theo rằng "chạy Trời không khỏi nắng" nhưng rồi kịp khựng lại khi nghĩ đến hàm răng không còn tốt lắm của mình. Nhưng anh cứ lấn cấn nhiều lắm, có nhiều triết lý trái ngược nhau nhưng cái nào cũng đúng là sao?
Kéo đôi cánh cửa xếp nặng nề lại, khóa chặt. Trùm chiếc áo lên đầu, anh chạy vội về góc đường, nơi treo tấm biển: Bia Hơi và Vịt Lộn. Không hiểu sao người ta chỉ đặt có vậy trong khi quán còn rất nhiều đồ nhắm khác. Có lẽ cũng giống như anh treo biển: Phần Mềm Máy Tính trong khi chỉ sống bằng việc bán đĩa tàu. Bia Vinh rất ngon, có thể với một số người nó là hơi nặng. Anh đi nhiều nơi, không biết được nhiều điều  nhưng vị bia của nơi nào anh đã qua anh cũng đều nhớ kĩ... không nơi nào có Bia ngon như thành phố của anh.
Quán mát mẻ như bộ đồ cô chủ nhỏ. Xúng xính cười khi nhận ra anh. Tất nhiên là một số cặp mắt đỏ ngầu khác ở đâu đó trong quán cũng đang hướng về một người mới đến, cách tốt nhất là anh cười, và anh ban phát đều cho tất thảy. Dù sao anh cũng không bị một thằng say nào đó đánh vì đã cười chào nó.
Anh tợp một ngụm lớn, chiếc cốc vơi đi quá nửa, cái lạnh chạy ào qua cổng họng, rí rách trôi qua vùng ngực, mát mẻ khôn tả. Vị bia đườm đượm thơm. Quả trứng đập ra bát còn nóng hổi, một con Vịt con đang ôm lấy khoảnh noãn hoàng chín vàng, rắc lên chút bột canh, vài sợi gừng tái mỏng, nhặt lấy đôi lá răm xanh mướt, đưa lên miệng cắn ngang.  Vị ngọt, vị cay, vị mặn, vị nồng quện vào nhau tứa  nước bọt. Lại với tay cầm cốc bia lên, khi ánh mắt đi ngang bát trứng, anh bắt gặp ánh mắt trân trối của chú Vịt con. Anh hỏi thử mình: nó đã là một sinh linh chưa? Khi nước nóng ùng ục quanh vỏ, nó có quẫy đạp được lần nào? Anh rợn mình nhớ đến dáng em len lén đi vào dốc Bưởi. Quả trứng hình như có cả mùi máu tanh...

Posted: Feb 3 2006, 05:17 AM

Trả đũa

Lúc này là 22h, nghĩa là đáng ra tôi phải có cái gì đó vào bụng, chí ít cũng vài chai beer hay chén rượu thịt rừng, đu đưa chân, xoay xoay cái ghế trong căn phòng đơn và online tán gái, ấy thế mà tôi ngồi đây. Gọi thế nào nhỉ? Như một thằng tù nhàn rỗi! Mẹc kiếp, nếu có đi tù chí ít cũng có thằng để bắt nó hát cho nghe hay ngược lại là bóp đùi cho nó, tóm lại là có cái gì đó để làm.
Nằm cheo leo trên vạt cao nhất trung du, vượt những con đường bazan đỏ như  da trai tộc Thái, rẽ lên con dốc dê leo còn ngại, có một cái công ty. Tôi đang ngồi trong văn phòng công ty, công ty nước ngoài, công ty Nhật Bản, công ty khắc ngiệt.
Lúc này là 22h15', sếp đã về, hắn nhoẻn cười nhìn tôi, xỉa cho tôi điếu thuốc: “xong chưa?” “Dạ chưa ạ”- tôi ngoan ngoãn trả lời, và cắm cúi type nốt câu chuyện dở hơi này đây. Mèng ơi, mỗi ngày không dạ được 1000 lần thì lương tôi nó là bao nhiêu không biết.
Sếp tôi là một cái máy làm việc, lão làm việc không ngừng nghỉ, đều đặn mỗi ngày 16 tiếng, nhân viên ca 1 chúc  lão ngày mới tốt lành mỗi sáng đến công ty và cũng như thế nhân viên ca 2  nói câu chào tạm biệt.
Đêm qua tôi uống rượu! Câu nói này rất ít khi tôi dùng đến, có chăng là những lúc tôi nằm bẹp trên giường sau 3,4 trận túy lúy. Tôi thường dùng "đêm qua tôi làm tí" để diễn tả một trận bét nhè đã xảy ra. Thế đấy, đêm qua tôi uống rượu!
7h15' sáng, tôi đến công ty trên con Minsk rách nát. Mọi người đã nguyên vẹn trong vị trí của mình, vài người ngước mắt lên ngó tôi, môi trễ xuống như báo hiệu cho cái điều tôi sắp phải đón nhận- tôi không mấy thích thú với nhóm này, họ đa số là già và có thể đi ngang trước mặt tôi và không cần nói câu xin lỗi; nhóm còn lại cúi mặt- tôi thích nhóm này hơn- cái kho thuốc lá vô hạn của tôi nằm trong túi họ. Công ty tôi bắt đầu làm việc lúc 6h30'.
Tôi nói lời xin lỗi vì đến trễ, mặt sếp tươi tỉnh, không nói, chỉ tay về chỗ làm việc của tôi.
17h00'. Mọi người lục tục ra về. Họ thở phào, họ vươn vai. Nom họ như đang cố khạc ra hết những mệt nhọc ra khỏi cái cổ họng cả ngày im thít. Tôi chầm chậm  gấp máy, cố làm thật chậm như thể cũng đã trải qua một ngày vất vả. Lúc ấy thì lão đến gần. Lão ví von, lão so sánh, và lão muốn tôi hiểu được rằng, tôi phải trả cho lão 45' đến muộn chết tiệt kia.
Và tôi ngồi đây, 22h30'. Cố để cho lão hiểu rằng, ai cũng có thể làm việc được 16 tiếng mỗi ngày chứ không riêng mình lão.
"Xong chưa?" Lão hỏi lại lần nữa.
" Xin lỗi tôi vẫn chưa xong ạ!" - Tôi dùng thêm một lời xin lỗi để giữ nguyên cái mức lương bèo bọt của mình.
Lão biết tôi không làm việc, lão cũng thừa biết tôi đang viết cái gì đó về lão. Lão rất tinh ranh. Nhưng lão vẫn ngồi kia, mặt tươi rói nhìn tôi, thi thoảng châm điếu thuốc rồi đứng sau lưng xem tôi type tiếng Việt. Tôi bảo lão câu chuyện này là báo cáo trắc đạc môi trường. Thậm chí lão còn vỗ vào vai tôi động viên cố gắng.
"Có thể tôi phải làm đến nửa đêm"
"Và chúng ta sẽ cùng về!"- lão bảo tôi như thế!
Tôi pha cho mình một ly cà phê, một ly ca cao cho lão. Mở tập Xác chết loạn giang hồ và đọc trang đầu tiên....
Ok, ngày mai xem ai là người đến muộn ./.
Posted: 28-11-2006, 09:21 PM     

Đoản khúc Tháng Ba

Ừ, ai đó vừa nói ..."thoáng cái sắp cạn tháng Ba". Để thở dài nuốt hết ly cocktail Lặng Lẽ, tôi chưa bao giờ biết đến cốc-tai, họa chăng thì biết cốc-đầu, chỉ tại anh chàng Thợ Săn Nhân Chính này khiến tôi pha Vodka vào rượu cần xứ núi rồi đặt tên như vậy...
Nếu không ai đó nói, chắc gì tôi đã nghĩ mình đang sống giữa tháng Ba - liu riu rét. Thế mới biết, đôi khi chung quanh cũng chẳng nghĩa lý gì.
Chung quanh chẳng có nghĩa lý gì! Đó là câu người đương yêu thường nói, mà tôi thấy mình nào phải đương yêu. Chuyện tình cảm của tôi viết sang tiếng Anh đều phải thêm đuôi ed, văn pháp gọi là thì quá khứ.
***
ED!
Trưa, gà gật trên chặng đường lên núi, chuông điện thoại reo, con số lạ. Một cái tên như bao cái tên khác gõ vào tai, tôi nhận nhầm là cô bạn học, hỏi "thằng bé thế nào?"
Em cũng nhầm câu hỏi, và em trả lời "từ lúc anh đi, đã có thằng bé nào đâu!".
Hồi tôi là "thằng bé",tôi nào vô tâm, cuối tháng Ba có sinh nhật một người...
***
Chiều, xuôi về trấn nhỏ, mân mê điện thoại trên tay,chờ thêm một cú phone biết chắc là không còn có nữa, nghịch danh bạ, thấy  một nickname...
Cũng dạo này năm ngoái tôi viết trên chuyến xe đò ngược chiều xứ Bắc.
"Tháng Ba thơm ly Bát Bảo ven đường
Cái rét hây hây tô má em hồng đượm"

Tôi dợm bấm máy lại thôi, "nghe thêm chi một tiếng thở dài".
***
"Đánh Thức"- cậu em tôi viết thế. Nó chứa ầng ậc trong dòng máu cái sục sôi tôi một thời nông nổi. Tôi biết nó nghĩ gì, nó đau gì và muốn nói gì. Muốn chia sẻ, nhưng không có Icon nào như thế. Thằng Em ơi! mày hãy nghĩ về một nụ cười buồn trên gương mặt xương xương...
Tôi vừa nhận tin nhắn.
" Online sao không nói gì, em chờ này.
Vợ
."
 
Posted: 21-03-2007, 10:02 PM
 
 
 
 
 

Đợi rét

Mọi năm cứ đến độ này là những cây gạo trần trụi  bắt đầu ra hoa. Thoạt đầu chỉ  là những chấm đỏ hồng lấp ló dưới tấm vỏ cây xù xì và trần trụi- nom xa như những đốm than sót lại sau trận cháy rừng. Vậy mà, chỉ sau một đợt gió về se se lạnh, tất cả bùng lên rực lửa con đường. Người ta gọi độ này là chớm rét Nàng Bân...

Chuyện rằng xưa thật là xưa... Có cô con gái Ngọc Hoàng tên gọi là Bân, vốn sinh đã chậm chạp vụng về. Đan áo rét cho chồng qua Giêng qua Hai mà chẳng xong cho đặng. Lúc đan xong thì mùa lạnh cũng qua rồi. Thương con vụng về nhưng nặng tình lại chịu khó chịu thương, Ngọc Hoàng mới làm phép ban thêm cho đợt rét...

***

Mặt Trời vẫn nồng nàn thái quá trên mảnh đất trung du này, nơi ngày ngày  bụi  quấn quanh người hắn như tẩm bột để rồi những tảng đá gan gà nướng đến đỏ au. Trở về nhà mỗi đêm, xoa dịu mình bằng những dòng tin nhắn qua mạng, mỗi người quen thu mình trong một nickname, người nọ người kia thở dài hay tỏ ra khoái chí bằng một dòng status. Đêm nay hắn thấy một status của một người hình như đang muốn nói hắn nghe: "...em giờ thôi đan áo"  

***

Chuyện rằng cũng mới năm kia... có người con gái cùng xóm cùng phường, hai nhà cách nhau một cái hắt hơi. Tuổi 19 qua song cửa ngồi nghe hắn hát: "hôm nay trời xuân bao tươi thắm, dừng gót phiêu linh về thăm nhà". Thăm nhà rồi lại ra đi, để lại một nỗi lo lắng làm mẹ  và mang theo chiếc áo len còn nguyên nốt thắt, hẹn mùa hoa gạo về thăm...
Mùa rét Nàng Bân hắn không về được. Được dịp  về nhà  thì  chuồn chuồn đậu nhánh rào thưa. Mười Chín dỗi hờn... Mười Chín khóc... Mười Chín  tránh mặt và...
Lòng dạ đàn ông mà...phải không?

Nhà chuyển sang phố mới, hắn lên non. Đã lâu lắm không về lại con đường có hoa gạo đỏ, nhà hắn xưa ở đó, nhà Mười Chín kề bên. Em Mười Chín tên là Mười Sáu...

***

Chuyện rằng vừa mới ngay xong... nửa đêm hắn về thành phố.  Không qua nhà mà thẳng về phố cũ. Phố về đêm yên ả, hắn dựng xe bên một gốc gạo già. Nhà hắn kia nhưng đã đổi màu, không thấy giàn ti-gôn  phủ lên mái nhà Mười Chín nữa.... chiếc chõng tre vẫn kê bên cây gạo cụt không còn, cũng không thấy một mái tóc ngang vai ngóng mẹ về ca muộn.
Thời gian mà... phải không?

***

Hắn online trong một quán ven đường, bên những đôi mắt quầng sâu thiếu ngủ, đàn ông biến ước mơ anh hùng thành nhân vật ảo, và đàn bà bán rong mông ngực của mình. List friend vẫn sáng những người quen cũ, những con người không cho ước mơ của mình đi ngủ. Và một người vẫn mải miết nghĩ về chuyện ngày xưa..." em giờ thôi đan áo"

Trích dẫn:
- Còn chưa ngủ sao?
- Á, em chào anh.   Lâu rồi anh có khỏe không?
- Anh khỏe. Ừ cũng lâu rồi nhỉ! Em và Mười Sáu thế nào?
- Hi hi .Anh nhầm rồi, em dùng nick của chị em đấy, chị cưới năm ngoái rồi, anh không biết à? 
- Thế sao em biết nick anh?
- Thì tên anh đây mà, chị ấy cho anh riêng một góc, ghê nhá.
-.....
- Sao em lại dùng status ấy?
- Em có dùng đâu, trước nay chị ấy vẫn để vậy, bảo em dùng cũng đừng có đổi đi, sao hả anh?
- à không ....
...
- ừ, hẹn gặp lại em.



Nàng Bân rồi cũng nản lòng
Áo đan mấy lượt, tin chồng bặt tăm.
- ...........

***
3 năm, Mười Sáu đã thành Mười Chín, Hai Hai thì đã theo chồng.
Hắn lại bắt xe đi về phố cũ, ngước lên thân gạo xù xì, không có đốm than nào nhấp nháy, không cảm giác thấy nhựa sống đang chuyển dậy, hàng gạo cũng già rồi. Thời gian mà...phải không?
Không kịp về qua nhà nữa, còn 3 tiếng đi xe đò để kịp giờ làm việc sáng mai. Sao đêm nay  nhiều quá, ngày mai lại nóng chết thôi. Đáng lẽ bây giờ đã chớm rét Nàng Bân...


Posted: 02-04-2007, 12:55 PM     

Cuối thu

hoa sữa thơm nồng ngõ phố,
Em lén tìm trong hơi thở
hương anh...

Có một giấc mơ xanh
màu xanh xù xì, màu xanh cũ kĩ
như màu rêu bám trên những bức tường hoang phế
Khắc khoải tim em!

Anh có vén màn đêm
để đưa em ngọn nến?
Anh có mở đôi cánh cửa thiên đường
để dìu em đến?

Posted: 13-10-2007, 02:06 PM by Deep

Này thì chào hàng



Không bắt đầu bằng ngày xửa ngày xưa
Không có trong kí ức tuổi thơ với giọng trầu ấm ngọt
Tự thẩm thấu qua bốn tầng : Đắng-Cay-Chua-Xót
Tôi nhỏ giọt từng câu  HUYỀN THOẠI VIẾT VỀ MÌNH


..ngàn năm sau trong thập loại chúng sinh
hẳn còn kẻ thấy bóng mình trong đó...


I. Xuất

Tôi sinh ra đúng mùa bão gió
Thần Biển thị uy liếm sạch nửa làng
Cha còn bận đạp sóng chốn viễn dương
Mẹ chăm tôi - sữa mặn mòi muối bể

Ấu thơ tôi không thả diều đánh dế
Không ú tìm, trận giả dọc triền đê
Ngồi học chữ từ lá thư cha gửi
Học nhân chia mớ cá mẹ mang về
...
 
 
Posted: 15-06-2007, 12:34 AM     

Đong 21


Em chờ gì, ơi 21 của anh.
Nắm tay trong mưa ngồi nghe sóng hát?
Đừng em ạ, đừng tin thằng lãng mạn
Nó chỉ cần nhân vật để làm thơ.

Em thích gì, 21 nửa non tơ.
Rượu xuyên đêm mặc nhân tình thế thái?
Đừng em ạ. đừng nghe thằng trễ nải
Thời gian không tốt với đàn bà.

Em định làm gì, này 21 ranh ma.
2 thái cực giữa cái hoang sơ ấy?
Đừng em ạ, trẻ con thường ngứa cậy
Răng sói già sắc lắm- lúc về đêm.

Em cứ là 21 của riêng em.
Cứ trêu ngươi nhưng đừng đưa chân quá
Cứ rúc trong chăn và bật cười khoái trá
Anh sẽ gồng mình đóng thử một thằng hâm!

-----------------------------
( the day after ur birthday - Nguyenzz)
 
 
 
Posted: 15-05-2007, 08:32 PM     

??


Ngày tháng chuồi qua ta
Vài nụ cười ở lại
Vài vết bầm tím tái
Tự vỗ về lấy nhau

Có gì như nỗi đau
Sau mỗi lần khép mắt
Hình như ai đánh cắp
Một phần ta trong ta

?

Có gì như xót xa
Sau ly cà phê sáng
Sau vại beer chạng vạng
Sau ... bóng ai vừa ngang

?

Có gì như dở dang

?
 
Posted: 02-05-2007, 08:25 PM

Phản Thơ

Thơ ơi thơ! Tháng ngày cần cóc gì tên.
Cứ chia béng thành hai mùa nóng lạnh
Mùa ngắm em - bikini lấm cát vàng óng ánh
Mùa rúc vào chăn thủ thỉ với nhân tình.

Suy cho cùng, khi câu chữ vô sinh
Không đẻ nổi  một câu thực lòng muốn nói
Ngồi làm thơ bỗng thấy mình có tội
Hà cớ gì đày đọa mắt người ta

Ngẫm cho cùng, người đời vốn điêu toa
Họ không thích- mình hóa thằng giả dối
Ăn nho xanh họ trách mình hái vội
Nho chín mọng đầy vườn cáo ham hố gì đâu!

Nói cho cùng, cứ chốt béng một câu
Gái đã trói! Thơ đê'.k phòi ra được.

Posted: 16-04-2007, 10:27 PM     

Ò..ó ..oooo...o

Trò ú tìm trẻ thơ?
Tôi thích lắm! Nhưng còn đâu khờ dại
Đừng bịt mắt tôi bằng những ngày xa ngái
Ngày xưa là mong manh.

Năm, mười... tìm em đi anh!
Tuổi đấy tôi còn quờ quạng
Mười lăm, hai mươi...trăng sáng
Tôi chỉ hé nhìn...trăng non
Hai lăm, ba mươi...sắp tròn
Tôi tìm thêm chi lận đận
Đằng sau những điều bí mật
Thông thường là thứ không đâu!

Tôi còn mỗi một buồng cau
Gái quê đương thời nhanh lớn
Xin em thôi đừng chọc trộm
Nhược bằng... có đổi trầu non?

Mộng mơ tôi vẫn đương còn
Xót điều vốn yêu sắp cạn
Bắn em, rồi em giả đạn..
Hay cầm ca-tut làm tin?

NewCentuZet.

?


Trái tim ta từng là một trường đua
Và không nhớ bao nhiêu chú ngựa nòi thắng trận
...bao nhiêu loại cúp vàng ta trao tặng
Chiếc nào trong số đấy của em?

Có một lần ta tổ chức đua đêm
Trường đua rộng nhưng gồ ghề vết cứa
Ngàn vó ngựa tung, dẫm tim ta nhầy nhụa
Di tích nào em để lại cho ta?

Cuộc đua cuối cùng ta thua xót xa
Khi một chú ngựa hoang bước lên đài danh dự
Ta bán sạch trường đua để chồng tiền cá độ
Và hai năm làm con nợ của BUỒN

Ta đã gồng mình bán dại mua khôn
Nhưng ham thú thì ngàn đời khó bỏ
Gom chút tiền dư, ta chăm ngựa nòi còn nhỏ
Đến lúc nó trưởng thành, em có đến đua thi?
 
Posted:16-01-2007, 08:23 PM     

Đêm Vu Lan

Đêm Vu Lan
Người đàn bà ngồi khâu ánh trăng
Chờ đàn Ô Thước
Sợi chỉ ngả muối tiêu
Cây kim xuôi ngược
Giật mình đâm phải ngày xưa
Ánh trăng luênh loang áo cưới
Trăng bạc
               ....bạc dần
                              .... vãn đêm
Người đàn bà quay về giường ngủ
Chiếc chiếu đôi nửa mới nửa sờn
Vu Lan 2007.

Loạn khúc # 1

(gửi C.C)

Không mặt trời hồng nung cát Espanhia
Không vũ điệu Digan hay lời ca tranh đấu
Một guitar- năm ngón tay bật máu
Mi.. Là ... Đồ#...

Thôi tiếc mà chi, chim rồi bay, em rồi đi
Dạ cổ hoài thê én nhạn không về
Mơ gì nơi xa vời - ồ xe hoa một chiếc
Xàng Xàng ..Liu Ú Xàng Xê.

Nợ cũ trả chưa tròn một món
Mơ gì Ấp Tiết hủy khế văn
Giữa chợ hời thế nhân một tiếng
Rồi say cho khản tiếng cười gằn

Những hẹn hò từ nay khép lại
Giật mình phiến thu vừa phai
Đóa hồng nhung bắt đầu rữa máu
Kèn than; Nhị khóc...miệt mài..

2008/05/19. Nguyenzz

Cover No1

Em ơi!
Trời đã Đông quái đâu?
Vẫn heo may kéo lá vàng tụt váy.
Mất em rồi... Thu hay Đông chẳng vậy
Khác lếch gì nhau?

Hỏi trên đời có mấy loại nỗi đau
Tôi hoang phí xin một lần mua hết
Nỗi đau tôi quá rẻ tiền, chết tiệt!
Nỗi đau này... đau ơi là đau!

Bóng dáng em cứ mấp mé thành cầu
Sao không ngã vào tôi hay rơi tòm xuống nước
Mà em cứ rơi đi! Bằng không tôi tóm được
Quần áo hóa lá vàng, tôi sẽ hóa thành Thu!

Ngày ngu ngu.2007

Gần như sự sống



(Rừng Pù-mát đầu năm Ất Dậu)



... Bàn tay lão già trườn qua cổ cô, rờn rợn lướt qua thung lũng vệ nữ, chạy dài xuống bụng. Đan Nhi khiếp đảm kêu lên. Cô choàng tỉnh, hoá ra chỉ là giấc mơ. Cô dần mở mắt, cái cảm giác nhồn nhột vừa nãy bây giờ còn đáng sợ hơn nhiều, một con trăn gấm đang lướt nốt phần đuôi còn lại qua vế đùi non. Cô nín thở, chờ đợi. Tiếng thở phào chưa kịp dứt khi nhìn thấy con trăn trườn xa dần thì Đan Nhi lại nhìn thấy một khung cảnh ghê rợn gấp bội lần. Xung quanh cô nhung nhúc những rắn là rắn, con này oằn xéo quấn quanh con kia, trông như lũ dòi đang ngụp lặn trong xác con chuột thối. Sự lạ là tuy rất gần nhưng chẳng có con nào có ý định tiến lại gần hay làm hại cô.

Đan Nhi bình tĩnh dần, đến bây giờ cô mới nhìn lại tình cảnh của mình. Tại sao cô lại ở đây? Cô không biết, khi bị lão chủ rượt đuổi cô sẩy chân rơi qua vách đá. Cảm giác cuối cùng cô còn nhớ là nước. Nước ngập ngụa mặt mũi... còn bây giờ, cô đang nằm trên một đám lá cây tươi, toả mùi hăng hắc, trong một chiếc hang đá. Có vẻ đây là nơi náu thân của một người khác, trên tường cô nhìn thấy những tấm da hươu, da báo, treo cạnh đó là một chiếc đùi bò hoặc đại loại thế đung đưa... rồi đến bộ quần áo của cô... Đan Nhi giật thót mình, bây giờ cô mới nhận ra cô chẳng mặc gì ngoài chiếc quần con mỏng tang. Định bước lại lấy áo quần nhưng lại sợ lũ rắn. Cảm giác hoang mang lo sợ lại đến, con trăn vừa nãy cùng lúc cũng trườn gần đến phía cô, chiếc lưỡi dài đỏ ối thò ra thụt vào liên tục. Kinh hoàng, Đan Nhi hét lên:
-   Á Á Á ...

Tiếng hét của cô dội vào vách đá, gây nên những chấn động mạnh, lũ rắn ngừng chuyển động, hàng trăm cái đầu ngóc lên, mang bạnh ra, phun lưỡi phì phì... Không còn biết gì nữa, Đan Nhi lại ngát đi lần nữa. Cô thiếp đi không biết bao lâu, rồi choàng tỉnh khi nghe những tiếng thình thịch như tiếng chân người chạy, cô co rùm người lại, vừa mừng lại vừa lo.

Ánh sáng nơi của hang bị che khuất, Đan Nhi nhìn thấy một người đàn ông bước đến gần, theo phản xạ cô đưa tay lên che ngực. Người đàn ông lừng lững bước qua lũ rắn, chúng tản dần cho ông bước qua, với tay cầm quần áo của cô, ông ném về phía Đan Nhi, giọng như ra lệnh:
-   Mặc vào.
-   Cảm ..cảm ..ơn ông - Đan Nhi lí nhí trả lời.

Quảng xịch hai con thỏ còn nhỏ máu vào góc hang, người đàn ông hỏi mà không nhìn:
-   Cô dậy lâu chưa?
-   Tôi ... tôi vừa dậy một lúc. Ông là ai?
-   Tôi không có tên, tôi sống cùng rắn. Dân bản gọi tôi là Ma Xà.
-   Sao tôi lại ở đây?
-   Sáng nay tôi ra suối thấy cô nằm dắt trong bụi sậy, tôi đưa cô về đây, vì quần áo ướt hết nên tôi hong hộ. Cô cảm thấy trong người thế nào?
-   Dạ, tôi thấy bình thường , hơi chóng mặt một chút.
-   Cô cứ nằm nghỉ ở đây một lát, tôi ra làm thịt thỏ, chắc cô đói quá thôi. Người đàn ông bước dần ra cửa rồi bất chợt ngoảnh lại:
-   Cô không phải lo lũ rắn làm hại, tôi nuôi chúng nó vả lại, loại lá cây cô đang nằm là thứ chúng rất kị. Cô yên tâm. Tôi đi một chút rồi quay lại.
-   Vâng, cảm ơn ông.

... Đan Nhi ngồi bó gối suy nghĩ, hình ảnh lão chủ quán với cái bụng ngồn ngộn mỡ lại hiện ra, kinh hoàng ...

Đan Nhi vốn là con gái của một gia đình ở miệt dưới, nhà mất bố từ nhỏ lại đông em, nghèo lắm, trong lần nghe lời bạn bè rủ lên vùng cao buôn vải thổ cẩm, cô trốn nhà đi theo, hi vọng kiếm được nhiều tiền về đỡ đần giúp mẹ. Nào ngờ lũ chúng nó chỉ là quân môi giới đưa người sang Trung Quốc. Đan Nhi may mắn thoát chạy rồi xin làm ở một quán ăn vùng cao để kiếm tiền mong ngày quay về. Nào ngờ lão chủ quán là một con dê già dâm dục, hết lần này lần khác chèo kéo cô làm cái chuyện nọ kia những lúc mụ vợ xao nhãng. Cho đến tối hôm qua, khi Vợ lão sang buôn Khen thăm Mế, hắn đã đòi cưỡng đoạt cô ngay lúc vừa vãn khách... Mới đó mà cô xa nhà cũng đã gần một năm Đan Nhi xa nhà...

Lão Xà bước vào, tay cầm bát cháo đang bốc khói, trao cho Nhi. Bây giờ cô mới nhìn rõ người đàn ông kì lạ này, anh ta còn trẻ, chắc cũng chỉ trạc 30, gương mặt góc cạnh và rắn rỏi, hai cánh tay để trần cuồn cuộn bắp thịt, chắc cuộc sống hoang dã đã cho anh ta một thể hình đẹp đến nhường vậy. Giọng nói chắc chắn không phải là người miền trên, Đan Nhi bán hàng ở vùng cao cô biết mà, người vùng trên nói khác lắm, không ai nói được rõ ràng và chuẩn như thế...

-   Cô ăn đi chứ, cháo Thỏ đấy, bổ lắm.
-   Vâng. Đan Nhi nhẹ đáp rồi dùng chiếc thìa làm bằng gỗ múc ăn dần từng thìa cháo. Cháo nóng làm mồ hôi cô vã ra, người nhẹ dần, Đan Nhi cảm thấy khoẻ hẳn. Người đàn ông vẫn ngồi bên chăm chú nhìn Đan Nhi ăn từng thìa cháo. Cô mạnh dạn hỏi chuyện;
-   Ông không phải là người vùng này phải không?
-   Phải mà cũng không. Tôi là dân làng Lệ Mật. Nhưng xa quê, sống ở đây đã tám chín mùa hoa ban rồi. Còn cô.
-   Tôi, à... em cũng không phải người ở đây.
-   Tôi biết. Nhưng vì sao lại đến nông nỗi này, nhà cô ở đâu, hay ở nhà ai trên Bản, để tôi đưa về.

Nước mắt chợt ứa ra, Đan Nhi tủi thân quá, cô muốn trút hết bầu tâm sự của mình cho nhẹ lòng... cô chậm rãi kể, mắt hoen đỏ, sống mũi phập phồng. Xà ngồi lặng nghe. Trăng nhú dần rồi nằm lặng trên ngọn Chưđờrây sáng dịu dàng. Không gian tĩnh mịch dần, chỉ còn nghe tiếng sột soạt của rắn, tiếng mang tác xa xa và mùi ngai ngái của hoa Pơ-Lang theo gió bay vào.

-   Cô cứ ngủ ở đây, sáng mai hẵng nghĩ đến chuyện đi đâu, về đâu, tôi lên rẫy nhé.
-   Nhưng...
-   Yên tâm. Con trăn lúc sáng là kẻ giữ nhà số một, đến gấu cũng phải nể nó. Cô cứ nghỉ đi, sáng mai tôi về. Đói thì cháo tôi để sẵn ở góc. Chào cô.

Tiếng chân xa dần, rồi lặng hẳn, còn lại trơ trọi trong hang, Đan Nhi bắt đầu hoạch định cho tương lai của mình...“...ngày mai... mình biết đi đâu, về đâu, tiền bạc đã không còn, vả lại, một năm rồi, không
biết Mẹ còn chấp nhận đứa con lầm lạc hư đốn nữa hay không? Rồi xóm giềng có nhìn cô bằng con mắt khác không?”
Những câu hỏi cứ vằn xoắn vào nhau rồi kéo Đan Nhi thiếp đi trong cơn mệt mỏi trí óc.


Ánh nắng sớm dọi vào mắt Đan Nhi làm cô tỉnh giấc. Đã thấy Xà ngồi tỉa bắp nơi cửa hang. Không thấy lũ rắn đâu nữa, chắc là chúng đi kiếm mồi. Đan Nhi ngồi dậy, khẽ đằng hắng. Xà quay lại, nhẹ cười:
-   Cô dậy rồi đấy à, ngủ có ngon không?
-   Dạ , cũng ngủ được à.
-   Cô đi xuống phía dưới một quãng, sẽ thấy suối, cô rửa mặt mũi đi rồi len ăn ngô cùng tôi.
-   Dạ vâng ... nem nép mình bước qua Xà, Đan Nhi đi thẳng bước ra bờ suối.
Xà dõi theo bóng cô cho đến khi khuất hẳn, cười ý nhị. Thực ra tối qua anh cũng ngủ đâu có ngon. Cảm giác lần đầu tiên được thấy thân thể người con gái còn ám ảnh anh mãi. Lại được nghe câu chuyện đời éo le của Đan Nhi, trong anh dâng lên một niềm là lạ. Xà sống một mình cũng đã gần 8 năm nơi heo hút này, lấy thịt thú rừng, ngô bắp, nếp nương làm lương thực. Đôi lần lên bản đổi da thú lấy mấy thứ đồ cần dùng. Cha mẹ anh mất cũng nơi đây, ngay bên sườn núi Chadơ-rưng kia thôi.

Đã thấy thấp hoáng bóng Đan Nhi quay trở lại, cô đi ngược hướng nắng sớm, mái tóc ngang vai ánh lên óng mượt, chiếc eo hắt đáy lưng ong, những dường cong dưới ánh nắng đẹp một nét diệu kỳ. Xà thấy hơi xót xa... dù sao, rồi cô ấy cũng ra đi.

-   Anh về đã lâu chưa?
-   Tôi về được hơn một lóng tre rồi.
-   Dạ
-   À, cô đã có ý định gì chưa?

Ngập ngừng không biết nói sao, Đan Nhi lí nhí: ... - em cũng chưa biết nữa.

Xà khấp khởi mừng thầm:

-   Cô cứ ở đây đến khi nào muốn đi, tôi cũng không nề hà gì đâu.
-   Cảm ơn anh... nhưng...

Nói được đến đó cổ họng Đan Nhi nghẹn đắng, rồi ra sao đây?
...
Thấm thoắt đã mấy mươi ngày mặt Trời và mặt Trăng thay phiên nhau dừng chân trên đỉnh núi, hàng ngày, Đan Nhi ở nhà giúp Xà phơi nếp, tỉa ngô, giặt giũ và may vá những bộ đồ xà cạp cũ kĩ. Hôm nọ Xà có mua cho cô mấy bộ đồ nữa, chắc là đổi lông thú cho dân bản trên mà có. Còn Xà, đêm nào cũng vậy, cứ đến khi con mang già tác lên ba tiếng như gọi bạn tình, là anh lại vác cung lên chòi nương để ngủ. Đan Nhi cũng thấy quý mến lắm người con trai của rừng, Xà cũng bắt đầu liếc trộm những lần Đan Nhi ngồi chải tóc ban sáng bằng chiếc lược sừng anh tạo bởi xương hươu.

-   Tôi đi lên rẫy nhé.
-   Vâng ạ.
Sẽ chẳng có chuyện gì nếu hôm ấy mưa nguồn không về muộn. Cơn mưa ào ngay xuống lúc Xà vừa bước ra khỏi miệng hang. Mưa rừng là dữ dội lắm, như vần vũ, nuốt chửng lấy cả không gian. Xà nhìn Đan Nhi ái ngại. Hiểu được tình cảnh của cả hai, Đan Nhi mạnh dạn:

-   Anh cứ nghỉ lại đây, tôi sẽ nằm góc kia cũng được.

Ở lại thì thó nghĩ, nhưng đi rừng vào lúc này bằng kinh nghiệm bao năm Xà biết là rất mạo hiểm. Anh đành ậm ừ cho qua chuyện.
Gọi là ngủ chứ cả hai đều không ai chợp mắt nổi một lúc...

-   Cô ngủ chưa?
-   Dạ chưa, anh cũng không ngủ được à?
-   Đan Nhi này...!
-   Gì hả anh?
-   Cô... cô có muốn ở lại đây cùng tôi mãi không?

Không có tiếng trả lời, có tiếng thở ngắt quãng Đan Nhi phân vân quá. Cô còn nặng lòng lắm với quê nhà, nhưng sự thực lòng đã thầm yêu anh Xà ân nhân tốt bụng.

-   Nước lên cao quá. Xà kêu lên thàng thốt.

Mưa suốt từ tối đến nửa đêm, con suối dâng lên mấp mé miệng hang, kiểu này nguy mất. xà chạy
ra ngó nghiêng rồi quay vào bảo Đan Nhi:

-   Đi, đi cùng tôi, không thì chết vì lũ rừng mất. Không kịp để cho Đan Nhi hiểu hết, Xà nắm lấy tay cô, vơ hết đồ đạc, nhét vội vào tay nải, kéo Đan Nhi chạy tốt ra giữa cơn mưa rừng cuồng nộ.

Hai người chạy mãi, chaỵ mãi lên cao, chừng một quãng con dao quăng. Thì đến chòi canh nương của Xà. Cái chòi lợp bằng lá cọ, nhỏ như một quán cóc miền xuôi.

Đan Nhi ngồi co ro vì lạnh, quần áo trên người lẫn trong tay nải đã ướt hết rồi, Xà chun môi thổi nhẹ vào cái bùi nhùi rồi nhóm một đống lửa nhỏ trên mặt chòi.

-   Trên này thì không sợ lũ nữa. Anh cười... nụ cười ngô nghe dễ thương đến lạ.
-   Cô hơ người đi cho ấm.

Đan Nhi nhẹ nhàng nắm bàn tay thô nháp của Xà. Và anh hiểu...

Mặc cho mưa gió vần vũ, hai trái tim khát bỏng yêu thương hoà tan vào nhau. Cơn lũ rừng có chăng cũng chỉ bằng như thế...

Mặt trời bắt đầu lên, sau cơn mưa bầu trời quang đãng đến lạ, lớp ngô non sau trận mưa thoả thích bắt đầu nhú lên những màn xanh... bắp nụ...

Khi bầu trời chối bỏ màu xanh


Chiều buông chầm chậm trên đê. Lão nhẩn nha bước trong cái rét cắt da cắt thịt của miền Trung khắc nghiệt, da sạm lại, xám ngoét. Duy chỉ có đôi mắt là vẫn nồng nàn lửa. Lão ngửa cổ lên trời, hít thật sâu vào lồng ngực cái ngai ngái của cỏ dại, rồi cứ để yên như thế hứng những li ti sương muộn, mắt lim dim. Một lúc lâu, nhứng giọt sương nhỏ bé kết thành từng giọt nước, đọng lại trong hốc mắt lão, qua cái lăng kính thiên nhiên ấy, lão bảo tôi lão thấy bầu trời xanh lắm... màu xanh của quá khứ... kí ức dội về từng đợt. Ấm nồng...

Tôi và Lão, 2 con người, 2 thế hệ khác nhau. Gặp nhau chỉ bởi một điểm chung là thích lên bờ đê ngoại thành heo hút này. Tôi còn nhớ cái lần đầu tiên tôi gặp lão. Một chiều u ám hơn hôm nay, tôi vòng ra ngoại hành với hi vọng tìm cho mình một khoảnh riêng tư để dấu nước mắt của mình, chỉ có cỏ biết mà thôi. Khi bước lên triền đê, tôi thấy một ông già trong bộ comple đắt tiền đang trả 20 nghìn đồng cho chú chăm bò để được leo lên lưng con bò một lúc. Thú thực lúc ấy tôi cũng có mong muốn tương tự như ổng. Tôi buột miẹng hỏi:


-  Bác ơi, sao bác lại thích ngồi lên lưng con bò ạ?

Lão trả lời, cũng không nhìn vào tôi mà hình như không trả lời vào câu hỏi của tôi. Giọng trầm ấm và oai vệ:

-  Ta mua một chút tuổi thơ. Câu trả lời nghe như một câu thơ mở, tôi ngẫm nghĩ rồi cũng nói bâng quơ theo lão:  “…Cỏ may dính vạt áo xưa nhói buồn…”

Lúc ấy lão mới ngoảnh lại nhìn tôi, lão cười mà nói : Cậu bé hay đấy, cũng đang tìm hình bóng của ai hả. Tôi cười không đáp. Lang thang một chiều cũng lão để rồi thành đôi bạn tâm giao.
Trở lại với buổi chiều hôm nay. Từ sáng Lão đã tự mình lái xe qua nhà hẹn tôi chiều nay ra đây, lão bảo hôm nay là một ngày đặc biệt. Vậy mà từ nãy tới giờ, tôi chỉ thấy lão trầm ngâm, không nói gì, hiểu tính lão tôi cũng cứ ngồi vậy mà chờ đợi. Phải đến gần 30 phút yên lặng như thế lão mới nói:

-  Hôm nay là kỉ niệm 35 năm ngày tớ gặp cô ấy, chú bé ạ.
-  Cháu cũng ngờ ngợ là một kỉ niệm của Bác, thế định cho cháu món gì đặc biệt đây.

Lão cả cười, Ta cho con nghe một bài Thơ, được không nào, rồi lão chầm chậm đọc:

À ơi, lãng du một đời
Nắng mưa phai màu tóc
Nếm đủ ngọt ngào môi cười,
mặn mòi nước mắt
À ơi , không quên nổi em

Bầu trời không còn xanh và nắng thôi lung linh
Một triền đê cỏ xót lòng trải mình man dại
Gió chưa qua thì con gái
Lẳng lơ đưa hương da quen
À ơi bài hát không tên

Em không lên cung Trăng - anh vẫn làm chú cuội
Níu gốc đa già - quá khứ... mỏi mòn trông.

Không gian lắng lại sau câu thơ cuối , lão rủ tôi đi chơi một bữa , gọi là kỉ niệm tình yêu. Lạ lùng sao, tôi chẳng còn hứng thú. 35 năm rồi lão vẫn còn nhung nhớ, còn tôi...?

Ngày mai, có lẽ tôi lại lên bờ đê để nhớ em... Ừ ,thì em không lên cung Trăng, vẫn thấy mình vui khi hoá thành chú Cuội. Chờ!

Ba Lần Khóc

Mến tặng ĐĐL


Đời tôi có ba lần khóc
Nước mắt chia ba - ba người đàn bà
Một người xa lạ
Một người thân thương
Một người tình cũ ... nay còn vấn vương

Tôi khóc cho ngày gặp Mẹ
Nước mắt chảy trong lặng im
Một người đàn bà xa lạ
Tôi nào đâu muốn kiếm tìm

Tôi khóc cho ngày Cô mất
Mưa rơi nhòa nhạt mây trời
Người chăm bẵm tôi từ bé
Còn nghe đâu nữa.. ru hời..

Tôi khóc cho ngày xa em
Khóc hết một lần sau cuối
Bống ơi, đi đâu mà vội
Chơ vơ tôi giữa chợ đời

....Tôi tìm mua một tiếng cười
Mẹ tôi không còn để bán
Ban thờ Cô tôi trầm mặc
Em bước theo chồng, lệ rơi.

29/07/2007.

Bên Xuyến Chi mơ về Thạch Thảo

Mùa Thu đã chết, đã chết rồi, em nhớ cho!
Em nhớ cho, hai chúng ta, chẳng còn được gần nhau nữa...

Anh biết giờ Hà Nội đã vào thu
Em sẽ lại đi tìm hoa thạch thảo
Sẽ lại để cỏ may vương đầy áo
Biết bây giờ ai gỡ cho em?

Biết bây giờ ai gỡ cho anh?
Hương hoa sữa quấn sâu vào nỗi nhớ
Hoa thạch thảo vương đầy giấc ngủ
...
và một người đàn bà thích hái xuyến chi.

2007.Sep.09

Cho Chị - Cho em - Cho cả lá diêu bông nữa

Em nghe ai hát lá diêu bông
Giật mình nhớ chị.
Nhớ một thời ... nhớ vạt cỏ triền đê
Ngày xưa như thế ùa về...

ngày anh đi
…chị buồn chị khóc...
vạt cỏ lẫn sương đêm lẫn cả giọt mặn mòi
Bên chị có em ngồi
chỉ nhìn thôi... và em cười...
ôi tình yêu - dở hơi.
Em không hiểu

Lần thứ hai ...
nhận được thư anh ... chị cười
cả những ngôi sao cũng vui lây...nháy mắt
bên chị vẫn có em...
không hiểu sao cúi mặt .
một nỗi mơ hồ mất mát chông chênh

lần thứ ba ...
lại có thư anh
một lần nữa chị lại buồn... lại khóc
em chia mình thành hai phần đối lập
nửa vui cho mình... nửa thương chị mắt cay
...................
ngày chị đi xa, chị ôm em
(hơi ấm vẫn còn đây)
em biết có một giọt buồn thấm vào vai áo...
em về dạy con chim sáo
hát tính tình. ..ôi lá diêu bông.
biết giờ chị còn nhớ hay không ???
ngày ấy ra đi... có điều chi chị còn muốn nói
sông thì sâu ... đò chị sang thì vội
mười hai bến nước chưa dò...
Bến đỗ có bình an?

Cho Tháng Ba



Và anh viết bài thơ về Tháng Ba
Như thể mọi chuyện tình đều bắt đầu từ mùa run rẩy ấy
gửi đến Tháng Tư
nơi chuyện đôi mình sẽ thắm màu phượng cháy...
Tháng Ba thơm ly Bát Bảo ven đường
Cái rét hiu hiu tô má em hồng ửng
Tháng Ba ấm một bầu rượu đắng
Mắt em nồng nàn hơn men say

Tháng Ba dỗi hờn sùi sụt mưa bay
Trách anh rời xa Hà Nội
Tháng Ba thả một hương tóc rối
Anh sóng xoài ngã xuống nhớ thương

Tháng Ba em trong vắt giọt mai sương
Chờ anh hoá nắng Tháng Tư hôn khẽ
Anh vừa thấy một nụ hồng chớm hé
Em sẽ cười như thế...phải không em?


Ngựa hoang

Em vẫn là như thế tự bao giờ
Mê mải kiếm những đồng cỏ mới
Tôi - cánh rừng hoang
- em ghé qua một lần mệt mỏi
Nơm nớp sợ ngày em đi.

Là một cánh rừng hoang nên tôi chẳng có gì
Tôi vẽ cho em những mơn xanh trên hoang tàn sỏi đá
Tôi uốn cong mình cho em thấy con đường khác lạ
Em thích thú kiếm tìm... tôi lún ngập trò chơi

Đám mây mỏng manh không che nổi mặt trời
Tôi vẫn biết .. một ngày kia sẽ đến!
..................................................

Tôi trở về nguyên bản của riêng tôi!
Không còn mơn xanh cho em thấy nữa rồi .
Không còn nữa những gập gềnh khúc khuỷu
Ngỡ rằng em lặng lẽ bỏ đi thôi!

Chần chừ lắm phải không ?
Chú ngựa hoang!
Dù sao nơi đây cũng nhiều kỉ niệm
Tình là lưu luyến
Nửa vương nửa bỏ khó đành

Những miền đất em đã qua ...
Những miền đất em chưa ghé tới
Đang vẫy tay mời gọi
Em không là của riêng ai!


Đi đi em!
Tôi chẳng thể van *******
Hãy cứ đến những miền em muốn đến
Đến một lúc nào bước chân mỏi mệt
Hãy quay về với cánh rừng xưa
Tôi sẽ rộng vòng
tay để đó trông chờ
Nhưng chẳng còn ai ngoài em vào được nữa
.......................................
Tôi sẽ trồng những thảm cỏ xanh
Tôi sẽ vun cho hoa rộ trên cành
Tôi sẽ hoá mênh mông và hun hút
Chỉ để mắt em long lanh.
......................



giá mà em là em của ngày xưa!

Posted: 13/11/2004 08:21:58

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Dân gian thì nhân cũng gian

Bụt ơi! ông về cổ tích
Tôi khóc thì ai hiện lên
Ai cho một điều ước
Đớn đau tôi - để ai đền

Chán lắm cả ngày khóc lóc
Ngồi hát dân ca sướng hơn:
"Tình bằng có cái trống... trơn
bài ca không tiếng - cây đờn không dây
đờn không dây Nhện chăng tơ gảy
tang tính tình... tôi nhớ thương ai
Duyên nợ chao ôi là dài!

Này thì: Một cái cầm tay
Này thì: Một cái cau mày nhíu môi
Này thì: Thương lắm ( chứ ) anh ơi
Này thì: thôi nhé! chia đôi địa đàng

Tình bằng có cái trống... tang
Ò oe Nhị kéo tiễn chàng ra đi
Chàng ra đi bầy Xít theo đưa tiễn
Lội...lội sông... nên mới chết chìm
.......................................
Đáy sông có một trái tim!
Posted: 12/11/2004 09:49:37

Thư gửi Ngố!

...một ngày buồn như quốc tang!
Ngố xa nhớ!

Hôm nay dọn dẹp nhà cửa , anh lấy chổi khua khoắng dưới gầm giường. Em biết anh thấy gì không? À, anh hỏi ngu nhỉ, công nhận là ngu đi. Em biết sao được phải không nào. Anh nhìn thấy một cái đầu lâu em ạ :(( 


...cái đầu lâu con Búp bê mà cô bé nhà bên phá hỏng. Nhìn cái đầu lâu mắt trợn ngược, mắt cụp rúp, anh bất giác nhớ đến em. Lòng xốn xang không sao mà tả được. Anh sẽ học văn nhiều hơn để sau này có thể tả lại cảm giác xốn xang ấy, nhưng
đó là chuyện của tương lai. Bây giờ với chút vốn từ ít ỏi sau đận xóa mù của mình. Anh nhón phím gửi đến em tờ thư này.
Em biết không từ ngày lão Cáo nhà bên vu oan cho em nhổ trộm lông đít của gà. Anh biết em đau lòng lắm lắm. Em viện cớ lên vùng cao xin thuốc cho bà để ra đi, em bỏ bà trơ trọi một mình với đàn gà hầm 3 ngày chưa nhũn. Răng bà đã yếu lắm rồi, em nhớ không?
Ngày nào cũng vậy, anh theo lỗ chó chui để qua nhà hỏi thăm sức khỏe của bà, bà không nói gì cả, chỉ khóc thôi. Khóc bằng một mắt -> bà cháu nhà em khóc giống nhau nhỉ. Rồi bà lẩm bẩm... nhỏ thôi ... nhưng anh nghe được"... Sao không về Ngố ơi!". Sau câu lẩm bẩm ấy bà quệt ngang vạt áo, anh nghe những tủi thân kêu sột soạt trong làn vải áo của bà. Anh thương bà và nhớ em ghê lắm. Luyên thuyên quá, anh thật vô duyên - em nhỉ! Anh bắt đầu lại đây... (2 chấm xuống hàng, lùi vào 5 Space Bar)
Lệ thư anh gửi tới em lời chúc sức khoe mãnh liệt , mong em vẫn đẹp như ngày nào đôi mình quấn quýt chơi trò 5 -10 . Trẻ con xóm mình giờ chỉ chơi trò 6 - 9 <--- nó bớt 10 nhường lại 1 cho 5. Em ở vùng cao có lạnh không? Đêm về có nghe trong lời chó soi hú những yêu đương anh ngày đêm nhắn gửi, có thấy trong sắc trời xanh những cụm mây hình đàn gà quê nhà. Có nguôi ngoai nỗi thương cảm về anh Trần Khôi chồng cũ, cũng như anh Ca sĩ Ngọc Thắng si tình??? 
Quê nhà tôi ơi! Quê nhà không có em buồn như một lão sếp bụng phệ buồn đi tiểu, cứ day dứt, trở trăn. Thoảng hoặc, có ai đó phun ra từ "công nhận không? "anh lại nhớ em cồn cào. Dạ dày như chưa bao giờ biết đến mùi lương thực và thực phẩm. 
Thư chưa dài nhưng nỗi nghẹn ngào làm anh không tài nào đặt tay cẩn thận lên keyboard. Anh Enter một phát để em đọc đã, hồi âm cho anh rồi anh sẽ kéo dài câu chữ ra. 
Muôn thương vạn nhớ gửi em.
Kí tên: Anh
chứ thằng chó nào nữa! :~

Cảm xúc vùng cao (II)

Dốc lên ngoắt ngoẻo, dốc - dốc ngược
Nhoe nhoét đường đi, m.kíp - bùn. 
Thế là mình đã đặt mông lên chuyến xe được một cơ số thời gian rồi. Đã có cảm giác tê ở bộ phận giải phóng. Quả thực đầu của chú Sán Dìu này êm, căn bản là nhờ bộ tóc dày. Tuy nhiên có một số con gì ngọ ngoạy trên đầu chú làm mình hơi nhồn nhột. Quên đi cái chán nản của thể xác. Phóng tầm mắt qua ô cửa kính, mà có kính nữa đâu. Thế là chú nói:
Xe không kính không phải xe không có kính 
Chạy 40 năm vỡ mẹ nó dzồi...
Cảnh đầu tiên đập vào mắt mình là màu xanh ngan ngát của cây cối, mùi hương lúa non ngòn ngọt, thơm thơm. Núi rừng là đây, tự do là đây. Cội nguồn là đây, ôi thèm khát cái cảnh được ăn bộ óc còn tươi rói của tổ tiên loài người mang tên Con Khỉ, nghĩ đến đây nước dãi đánh rơi cái tõm xuống phía dưới, chú Sán Dìu ngơ ngác một thoáng rồi ú ớ tiếng kinh:
Giọt mưa mưa ngâu, mưa ngâu...
Gần như đồng loạt mọi người khách khác đều giơ tay ra xem có mưa thật không. Giơ lâu nhất là bác tài. Bác giơ cả hai tay. Bác chỉ ngừng giơ khi thấy chỉ còn hai bánh xe là ở trên đường, hai bánh nữa đang quay tít bên bờ vực. Mọi người rủa thành tiếng. Tẽn tò bác cười câu hòa rồi nói khẽ:
-         Ngồi yên cbn chúng mày đi không thì bảo ?
Giọng bác khá truyền cảm nên mọi người răm rắp nghe theo. Xe lại lăn bánh. Thỉnh thoảng có người xin dừng xe lại để đi vệ sinh rồi không thấy lên nữa. Mặc dù cả xe đã chờ đến 5 giây mới đi. Xa lắm ngoái lại vẫn nhìn thấy tay người ấy chào, chắc là quyến luyến lắm nên mới tạm biệt lâu thế! 
Giữa trưa thì đến Cao Bằng. Đi bộ rạc cẳng tìm quán ăn không thấy, chợt gặp một chiếc xe hàng hiệu trên chở lúm nhúm một toán người, đa số là người nhỏ, mỗi cái đầu lâu là to. Xe rẽ vào một quán ăn, nhìn qua thì tưởng là lò rèn.
-         Họ lịch sự thế mà ăn ở đây, chắc là mình cũng ăn được.
Trộm nghĩ thế rồi vào ăn cùng họ. Khó nuốt thật nhưng vì tất cả những gì trong bụng máy ngày nay đã nằm lại ở bến xe rồi nên cũng cố nuốt. 
Liếc sang bàn bên nhìn thấy bác gì mặt gian gian, đeo kính nói:
-         Đồ ăn như kud!
Nói xong bác xin túi nilon đùm lại mang lên xe ăn tiếp. Kể cũng lạ, người sang trọng hay dùng tiếng Lóng. Thôi, kệ.
-        Vào bản không anh ơi?
Giật cả nửa mình, ngoảnh lại thấy có một thằng ku đen nhẻm đang ngổi trên một con xe bốn bánh. Không thấy nhãn hiệu, riêng quả động cơ kéo thì hoành tráng, có cả tay lái làm bằng sừng. Xe nổ...ummm bò ummm bò. Vui đáo để.
-      Ừ thì đi!
Nhẩn nha đến nửa đêm thì tối thui. Ngó mãi không thấy mặt trời đâu. Chắc là trên này cao mặt trời không chiếu đến nơi. Thây kệ. Giả thằng ku bốn nghìn ba, khuyến mãi điếu ERA rồi đi bộ tiếp ......

Cảm xúc vùng cao (I)

Anh viết thư này khi đã trở về quê hương sau chuyến đi Cao Bằng vừa rồi. Anh không đi cùng đoàn các em, cũng không đi cùng đoàn bác gì đấy bạn em.Tại vì quê anh không có chuyến xe lên Cao Bằng, anh phải bơi dọc theo biển vào mũi Cà Mau sau đó bắt ghe lên Sài Ghềnh rồi đi chuyến Tp Hồ Chí Minh - Cao Bằng ở bến xe Miền Đông. Xe có máy lạnh em ạ, cả tivi nữa. Họ chiếu phim gì người bay như chim em ạ. Đông vui đáo để. Xe chật, anh ngồi lên đầu một chú người dân tộc Sán Dìu. Lúc xuống xe chú ấy bảo "được mỗi lần này nhẹ đầu, lần trước toàn đứa béo". Anh cũng tay bắt mặt mừng với chú ấy, hẹn lần sau nếu xe rộng rãi hơn anh sẽ chỉ ngồi lên vai thôi. 
Đến Cao Bằng anh đi bằng phương tiện thô sơ nhưng cũng có bốn bánh như Jolie hẳn hoi. Có điều xe anh chạy một đoạn lại rải xuống đường một cục gì đen đen ấy. Thối cực! 
  
Anh vào tận bản. Thuê mãi phòng không được. May có ông già làng râu dài dài trăng trắng í, ông ấy rủ về nhà. Ông bảo nhà sàn của ông rộng, hai tầng hẳn hoi. Nhường anh một tầng. Anh ngủ tầng dưới với mấy con trâu. Họ có cái luật là khách ngủ dưới mà thích con gái chủ nhà thì lấy que chọc lên, đúng đít cô nào thì kêu tên cô đấy là cô ấy xuống ngủ cùng. Anh chọc được ba lần, gọi ba lần, hôm sau anh thức dậy lúc con gà lên ổ. 
Ngày hôm sau nữa anh bắt đầu đi viết phóng sự, vì sợ thối nên lần này anh cưỡi ngựa. Con ngựa gầy như anh, mà em thì biết anh thế nào đấy. Đoạn đường bằng thì anh leo lên lưng nó. Đến đoạn nào dốc thì anh cõng nó lên sau lại đi tiếp, lúc này thì anh đi song song với nó. 6 chân vẫn nhanh hơn 4 chân mà. Đi thế buồn! Anh kiếm chỗ vui vui chơi thì bất thình lình có con suối hiện ra. Nghe đâu suối này do ông gì họ Lê khơi mạch nên lấy ên ông ấy đặt luôn. Ông ấy tên là Nin hay là Lin gì đó. Nờ lờ nẫn nộn nên anh không nhớ rõ lắm. 
Đến suối thì anh thấy nhiều người xuôi mình đang bu quanh một người con gái. Cô này chắc bị nhiệt nên cứ ở ỳ dưới nước không lên. Có anh gì mặc quần đùi tím xuống núm tóc kéo lên bị cô chửi cho bảo là đồ" Viện Cá" mãi sau anh mới biết là Ngố bạn em với cả tình yêu của cổ.
Lân la lại nói chuyện nhưng nghĩ mình không đẹp lắm nên anh giấu mình là NguyenZZ, chỉ bảo là dân du lịch giang hồ, thì nghe Ngố kêu ca rằng có cô bạn nói lên sao mãi không lên. Vậy nên anh mới biết là em sắp lên Cao Bằng đấy chứ.
Anh quyết định ở lại vài hôm để đợi em, nhưng cứ đêm ngủ thì lại bị gậy ở tầng trên chọc xuống, sợ không kham hết cả 14 cô con gái nhà ông già làng nên anh đành về luôn. bài phóng sự cũng hòm hòm rồi.

Chắc giờ này em đã lên đến Cao Bằng. Anh gửi kèm trong thư đôi ủng đấy nhé, tìm kĩ sẽ thấy. Không thì chắc cô bưu điện lấy rồi. Em mua một đôi mà đi dạy trên rừng. Vắt nhiều lắm em ạ.
Chúc em dạy vui! 
Anh rất vui...!
NguyenZZ

Lời gió

Vi vu, vi vu
Anh đi qua những mỏm núi suơng mù
Những vòng tay biển choàng ôm trảng cát
Nuốt lấy những sắc hương ngào ngạt
Những hương tóc thề
Những ngòn ngọt môi xinh

Anh viết những vần thơ linh tinh:
"Người ra đi không ngoái đầu trở lại
Sau lưng thềm nắng
...người tình lả tả rụng rơi!"

Người đời bảo gió thích rong chơi
Nào đâu hiểu...
Gió chỉ tìm một mảnh bình yên để dừng bước chân mỏi mệt
Từng người tình đi qua...
Tình mảnh tim dần chết
Sướng vui gì đâu!

Thôi nhé!
Bỏ lại bao ánh nhìn phía sau
Những khoé môi nhểnh cười
Những lung linh nước mắt
Biết đâu là thật... là ảo tưởng vu vơ

Kia rồi...! một tình yêu không phải trong mơ
Một người con gái biết đợi chờ
Biết hi sinh
Biết anh cần cô ấy

Có thể rồi khi ở bên cô ta…
Kí ức anh sống dậy
Để biết mình tàn nhẫn với tình yêu