Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Khi bầu trời chối bỏ màu xanh


Chiều buông chầm chậm trên đê. Lão nhẩn nha bước trong cái rét cắt da cắt thịt của miền Trung khắc nghiệt, da sạm lại, xám ngoét. Duy chỉ có đôi mắt là vẫn nồng nàn lửa. Lão ngửa cổ lên trời, hít thật sâu vào lồng ngực cái ngai ngái của cỏ dại, rồi cứ để yên như thế hứng những li ti sương muộn, mắt lim dim. Một lúc lâu, nhứng giọt sương nhỏ bé kết thành từng giọt nước, đọng lại trong hốc mắt lão, qua cái lăng kính thiên nhiên ấy, lão bảo tôi lão thấy bầu trời xanh lắm... màu xanh của quá khứ... kí ức dội về từng đợt. Ấm nồng...

Tôi và Lão, 2 con người, 2 thế hệ khác nhau. Gặp nhau chỉ bởi một điểm chung là thích lên bờ đê ngoại thành heo hút này. Tôi còn nhớ cái lần đầu tiên tôi gặp lão. Một chiều u ám hơn hôm nay, tôi vòng ra ngoại hành với hi vọng tìm cho mình một khoảnh riêng tư để dấu nước mắt của mình, chỉ có cỏ biết mà thôi. Khi bước lên triền đê, tôi thấy một ông già trong bộ comple đắt tiền đang trả 20 nghìn đồng cho chú chăm bò để được leo lên lưng con bò một lúc. Thú thực lúc ấy tôi cũng có mong muốn tương tự như ổng. Tôi buột miẹng hỏi:


-  Bác ơi, sao bác lại thích ngồi lên lưng con bò ạ?

Lão trả lời, cũng không nhìn vào tôi mà hình như không trả lời vào câu hỏi của tôi. Giọng trầm ấm và oai vệ:

-  Ta mua một chút tuổi thơ. Câu trả lời nghe như một câu thơ mở, tôi ngẫm nghĩ rồi cũng nói bâng quơ theo lão:  “…Cỏ may dính vạt áo xưa nhói buồn…”

Lúc ấy lão mới ngoảnh lại nhìn tôi, lão cười mà nói : Cậu bé hay đấy, cũng đang tìm hình bóng của ai hả. Tôi cười không đáp. Lang thang một chiều cũng lão để rồi thành đôi bạn tâm giao.
Trở lại với buổi chiều hôm nay. Từ sáng Lão đã tự mình lái xe qua nhà hẹn tôi chiều nay ra đây, lão bảo hôm nay là một ngày đặc biệt. Vậy mà từ nãy tới giờ, tôi chỉ thấy lão trầm ngâm, không nói gì, hiểu tính lão tôi cũng cứ ngồi vậy mà chờ đợi. Phải đến gần 30 phút yên lặng như thế lão mới nói:

-  Hôm nay là kỉ niệm 35 năm ngày tớ gặp cô ấy, chú bé ạ.
-  Cháu cũng ngờ ngợ là một kỉ niệm của Bác, thế định cho cháu món gì đặc biệt đây.

Lão cả cười, Ta cho con nghe một bài Thơ, được không nào, rồi lão chầm chậm đọc:

À ơi, lãng du một đời
Nắng mưa phai màu tóc
Nếm đủ ngọt ngào môi cười,
mặn mòi nước mắt
À ơi , không quên nổi em

Bầu trời không còn xanh và nắng thôi lung linh
Một triền đê cỏ xót lòng trải mình man dại
Gió chưa qua thì con gái
Lẳng lơ đưa hương da quen
À ơi bài hát không tên

Em không lên cung Trăng - anh vẫn làm chú cuội
Níu gốc đa già - quá khứ... mỏi mòn trông.

Không gian lắng lại sau câu thơ cuối , lão rủ tôi đi chơi một bữa , gọi là kỉ niệm tình yêu. Lạ lùng sao, tôi chẳng còn hứng thú. 35 năm rồi lão vẫn còn nhung nhớ, còn tôi...?

Ngày mai, có lẽ tôi lại lên bờ đê để nhớ em... Ừ ,thì em không lên cung Trăng, vẫn thấy mình vui khi hoá thành chú Cuội. Chờ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét