Hẳn bây giờ ai mà hỏi anh:" Trẻ con bây giờ chúng nó sống thế nào?" Anh sẽ không đắn đo mà trả lời ngay như vậy. Chuyện nó là vầy:
...
Anh có đứa cháu lên 8 gọi anh bằng cậu. 8 tuổi là học lớp 2 rồi đấy! Anh quý nó lắm, nó cũng quý anh, mấy đứa cháu khác cũng thế cả. Anh rất thích chơi với trẻ con lắm nhé, rất vui tươi, ngộ nghĩnh và thấy cả tuổi thơ của mình trong chúng nó. Chúng làm anh yêu cuốc sống hơn. Lại nói về đứa cháu của anh. Tên nó là Thảo Vy, nó được coi là thông minh từ năm 4 tuổi. Đận ấy nó ở nhà với Mẹ. Trong khi mẹ nó đang "tháo ruột" thì có phone. Không còn ai khác - nó phải nhấc máy. Và khi mẹ nó đang nơm nớp nỗi lo nó trả lời khách là "Mẹ cháu đang đi ... ị ! "thì nó dõng dạc trả lời "Mẹ cháu đang dở tay! Chốc bác gọi lại sau" Nghe chuyện này anh đã thưởng hẳn cháu nó một con Mobile giá 12K có cả tiếng chuông và tiếng chó...
Chủ nhật rồi anh qua chơi. Vất vả lắm nó mới ngước được cái cổ qua chồng sách vở cao ngút để chào "Cậu ạ !"
- Đang làm gì
thế con?- Anh hỏi
- Con đang làm văn cậu ạ. Cô bảo con tả cây tre, nhưng mà khó quá, con
chưa thấy cây tre bao giờ!
Bỏ mẹ! Ngay cả anh, dễ phải đến hằng năm rồi
chưa nhìn thấy tre. Cháu nó thì ngoài học chính, học thêm - đôi lúc được đi
biển ra có bao giờ sống ở làng xã nào đâu mà biết tre với chả trúc.
- Đ
i với cậu. Anh giục cháu
.
Vòng vèo lí lách khỏi cái ngột ngạt của thành
phố, anh chở cháu về một làng nhỏ ngoại ô . Vừa hết con đường đất đỏ ối và bụi
như lò xát gạo, đã thấy ngợp sắc xanh của tre.
- Cây tre đây con ạ. Anh
vừa chỉ tay vừa nói.
Nó ngắm nhìn chăm chú, còn lấy cả tay nắn nắn mấy cái
lóng tre. Tiện tay anh ngắt một đoạn măng cành Tước lớp áo bọc, xoay xoay
... Ngày xưa thường chơi trò này, vừa chơi vừa hát đồng dao. Anh vẫn nhớ
:
Măng mẳng mằng măng
Nấu cơm cho chín
Nấu nước cho sôi
Mau ra mà
coi
Mẹ mày thắt cổ
Cứ xoay thế rồi cái chỗ tre non sẽ deo dắt lại, làm
thành chỗ nối cho hai lóng tre non . Nom như một chiếc Côn Nhị Khúc.
- Cậu
ạ. Lan man nghĩ nghe tiếng cháu gọi giật mình.
- Sao con?
- Cây tre
chẳng có gì đẹp cả, sao cô bắt con tả. Con thích cây bàng hơn. Mát hơn.
- C
on biết không? Cây tre là tượng trưng cho xóm làng người Việt Nam ta. Cây đũa
ta ăn cũng từ tre này...
- Ứ phải , đũa làm bằng nhựa chứ.
- À... ừ... bây
giờ thì người ta làm thế cho tiện. gày xưa tre còn làm thành hàng
, bao bọc cho
dân làng con ạ.
- Sao họ không xây tường cho chắc hơn hả cậu?
- Ngày xưa
không có chuyện xây tường đâu con.
- Thế thì sao họ không trồng bàng nhỉ. Nó
to hơn, chắc sẽ che tốt hơn chứ. Con vẫn không thích cây tre. Thôi cậu chở con
về, con phải làm bài tập, chiều còn đi học nữa
- chủ nhật mà cũng học hả
con. Dạ từ 2h - 4h là học tiếng Anh, 4h-6h con học múa ạ...
- Thế con không
được chơi à?
- dạ thích , nhưng chơi vào buổi trưa. Con với mẹ thi chơi
Lines98, con toàn thắng cậu nhé.
Thở dài anh chở cháu về, lần này anh về
bằng con đường trong làng cho mát.
- Cậu ơi, các chị ấy chơi gì thế
?
Nhìn theo hướng tay cháu chỉ anh thấy một nhóm bé gái đang ngồi chơi "thẻ
". Là trò chơi với một nắm đũa và một quả bóng cao su. Ngày xưa các bạn gái nhỏ
của anh phải chơi bằng quả cam chua cơ...
- Các chị ấy chơi "thẻ" con ạ.
- Cho con nhìn một lúc.
Mắt nó không rời nhóm bé gái khi tôi chở đến gần
. Ánh mắt thèm thuồng, thích thú. Như mình khi ngộ ra cái gì mới mẻ...
Dọc
đường về không thấy cháu líu lo như mọi hôm. Anh bất giác thở dài.
Ngày
mai, anh sẽ tặng cháu một quả bóng cao su và bó đũa. Sẽ mặc quần cộc chơi cùng
cháu, sẽ đọc cho cháu bài thơ Tre xanh
Tre xanh , xanh tự bao giờ
Chuyện ngày xưa đã có bờ tre xanh
Thân gầy guộc - Lá mong manh
Mà sao
nên lũy nên thành.
Tre ơi!
........................
sẽ mua cho cháu
chậu cây xanh trồng vài khóm tre cảnh...sẽ... sẽ. Có quá nhiều việc phải làm
cho một tâm hồn Việt còn bé bỏng của anh!
Posted: Feb 3 2006, 05:25 AM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét