Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Thư gửi Ngố!

...một ngày buồn như quốc tang!
Ngố xa nhớ!

Hôm nay dọn dẹp nhà cửa , anh lấy chổi khua khoắng dưới gầm giường. Em biết anh thấy gì không? À, anh hỏi ngu nhỉ, công nhận là ngu đi. Em biết sao được phải không nào. Anh nhìn thấy một cái đầu lâu em ạ :(( 


...cái đầu lâu con Búp bê mà cô bé nhà bên phá hỏng. Nhìn cái đầu lâu mắt trợn ngược, mắt cụp rúp, anh bất giác nhớ đến em. Lòng xốn xang không sao mà tả được. Anh sẽ học văn nhiều hơn để sau này có thể tả lại cảm giác xốn xang ấy, nhưng
đó là chuyện của tương lai. Bây giờ với chút vốn từ ít ỏi sau đận xóa mù của mình. Anh nhón phím gửi đến em tờ thư này.
Em biết không từ ngày lão Cáo nhà bên vu oan cho em nhổ trộm lông đít của gà. Anh biết em đau lòng lắm lắm. Em viện cớ lên vùng cao xin thuốc cho bà để ra đi, em bỏ bà trơ trọi một mình với đàn gà hầm 3 ngày chưa nhũn. Răng bà đã yếu lắm rồi, em nhớ không?
Ngày nào cũng vậy, anh theo lỗ chó chui để qua nhà hỏi thăm sức khỏe của bà, bà không nói gì cả, chỉ khóc thôi. Khóc bằng một mắt -> bà cháu nhà em khóc giống nhau nhỉ. Rồi bà lẩm bẩm... nhỏ thôi ... nhưng anh nghe được"... Sao không về Ngố ơi!". Sau câu lẩm bẩm ấy bà quệt ngang vạt áo, anh nghe những tủi thân kêu sột soạt trong làn vải áo của bà. Anh thương bà và nhớ em ghê lắm. Luyên thuyên quá, anh thật vô duyên - em nhỉ! Anh bắt đầu lại đây... (2 chấm xuống hàng, lùi vào 5 Space Bar)
Lệ thư anh gửi tới em lời chúc sức khoe mãnh liệt , mong em vẫn đẹp như ngày nào đôi mình quấn quýt chơi trò 5 -10 . Trẻ con xóm mình giờ chỉ chơi trò 6 - 9 <--- nó bớt 10 nhường lại 1 cho 5. Em ở vùng cao có lạnh không? Đêm về có nghe trong lời chó soi hú những yêu đương anh ngày đêm nhắn gửi, có thấy trong sắc trời xanh những cụm mây hình đàn gà quê nhà. Có nguôi ngoai nỗi thương cảm về anh Trần Khôi chồng cũ, cũng như anh Ca sĩ Ngọc Thắng si tình??? 
Quê nhà tôi ơi! Quê nhà không có em buồn như một lão sếp bụng phệ buồn đi tiểu, cứ day dứt, trở trăn. Thoảng hoặc, có ai đó phun ra từ "công nhận không? "anh lại nhớ em cồn cào. Dạ dày như chưa bao giờ biết đến mùi lương thực và thực phẩm. 
Thư chưa dài nhưng nỗi nghẹn ngào làm anh không tài nào đặt tay cẩn thận lên keyboard. Anh Enter một phát để em đọc đã, hồi âm cho anh rồi anh sẽ kéo dài câu chữ ra. 
Muôn thương vạn nhớ gửi em.
Kí tên: Anh
chứ thằng chó nào nữa! :~

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét