Thứ Ba, 3 tháng 1, 2012

Origami ngày ấy!


 
"my hands are small, i know, but they're not your, they are my own..."

Anh quen nàng trên một diễn đàn, dạo ấy nàng đang học tận bên trời Tây. Anh tặng nàng nhiều thơ lắm, và cả những bức vẽ nữa, nàng tỏ ra là một cô gái nhạy cảm, những PM gửi cho anh nàng viết thật dịu dàng.
Anh là một thằng đàn ông buông thả và ngông như hầu hết những thằng họa sĩ nửa mùa biết làm thơ khác. Những nhà tâm lý học gọi anh là nạn nhân của căn bệnh rối loạn hoặc mất kiểm soát chức năng suy nghĩ nhưng bạn bè thì đơn giản hơn, họ gọi anh là thằng khùng, một số cô gái lại gọi chệch đi là Lão Hâm. Căn bệnh ấy....

Sinh nhật anh nàng gửi về một hộp quà xinh xắn, trong hộp chứa tất cả những bài thơ của anh đã viết tặng nàng, nàng đã chép lại rất cẩn thận trên những tờ giấy lụa thơm bằng nét chữ thanh tao của nàng, kèm theo đó là những chú hạc giấy Origami, phải đến hàng trăm con. Nhận xong anh chỉ cười nhẹ rồi bật máy reply:
"Tôi viết những bài thơ này là để tặng cô, chúng chả có ý nghĩa gì với bản thân tôi. Còn những con hạc giấy thì tôi ngán ngấy từ dạo học lớp 6 lớp 7 rồi, cô trẻ con quá đỗi, thà cô cứ tặng cho tôi một cái bít tất hẳn ý nghĩa hơn nhiều".
Cảm thấy hơi nhẫn tâm anh định edit nhưng rồi chặc lưỡi kệ. Những PM sau đó nàng cũng chẳng nhắc gì đến chuyện đó nữa, anh lấn cấn trong lòng một đợt rồi cũng quên bẵng đi. Cho đến ngày nàng về Việt Nam, đó là ngày cả diễn đàn họp mặt...
Cả nhóm đi được một quãng lại phải dừng lại chờ nàng đạp xe tới sau. Anh biết nhà nàng rất giàu, phải nói là cực giàu, hà cớ chi lại thích một mình một kiểu lóc cóc cái xe đạp đi họp mặt, thích trội phỏng?. Đợi đến khi nàng đạp xe tới nơi anh nói bâng quơ nhưng ý để cho nàng nghe " bên Tây đi ô tô quen rồi, về đi xe máy chắc khó nhở " Có vài tiếng cười khúc khích nửa miệng hùa theo anh. Nàng cúi đầu đi vào quán, mặt buồn rười rượi. Ghét vật, cứ đốp chát lại một câu có dễ chịu hơn không cơ chứ!
Ôm cái tâm trạng bứt rứt ấy anh uống một trận hết mình với nhóm bạn online, uống đến khuya, đến sướt mướt người. Không biết anh đã giơ tay chào tạm biệt bao nhiêu đứa trong nhóm bạn nữa, chỉ đến lúc bà chủ quán xin phép nghỉ, móc ví gửi tiền ra về, chỉ thấy một mình nàng đứng ngoài của quán bên chiếc xe đạp. Trời mưa tầm tã...Kệ cha mưa, anh phăm phăm bước đi..
- anh, đi cùng em về, anh có đi xe đâu, mưa to lắm.
- Mặc xác tôi.
Rồi anh lại khật khưỡng nhấc chân.
- không được..
Nàng chạy theo nắm lấy tay anh, anh giận dữ quay lại, đôi mắt đang vằn đỏ nhìn xuống đôi tay nàng chợt thảng thốt. Đôi tay nàng bị dị tật bẩm sinh, những ngón tay díp cụp vào nhau, gắng gượng lắm mới nắm được bàn tay anh... Bàn tay này đã nắn nót chép hết những bài thơ của anh , đã xếp đến hàng trăm con hạc giấy để nhóm một ước mơ online... Anh đuỗn người từ từ ngước mắt nhìn vào mặt nàng, nàng lặng im, anh lặng im. Còn gì để nói nữa đâu, những giọt mưa đã nói hết rồi, anh siết nàng vào lòng ...trời vẫn mưa. Mà sao mưa mặn mòi đến thế???