Thứ Tư, 27 tháng 4, 2011

TẬP THƠ: SÓNG VỖ


NGƯỜI Ở CỬA SÔNG
“Như suối đổ vào sông, sông đổ ra bể..”
I-li-a Ê-Ren-Bua
I.                    Cửa sông đây, cửa bể cũng là đây
Cửa sông xòe như bàn tay
Đan tấm lưới xanh vòng trái đất
Anh đã sống bên em nhiều nhất
Nhưng chưa bao giờ anh nắm tay em
Đi ngược lên phía cội, phía nguồn
Hỏi cho ra nước đâu nhiều thế?
        Nếu là nước sinh con từ cửa bể
Thì cử sông đây, cửa bể cũng là đây
Thảng một tiếng gà thông thống trời mây
Nơi cửa sông đêm ngắn hơn ngày
Dù lịch nước vẫn lên tròn một tháng
Anh đã thức bên em nhiều đêm suốt sáng
Sao chúng mình chẳng thể nhận ra:
Nơi cửa sông con nước bò qua
Ngoài cửa bể nước có vơi đâu nhỉ?
        Nếu là nước sinh con từ cửa bể
Thì cửa sông đây cửa bể cũng là đây
Con nước ròng, con nước lại sinh ngay.

Ngày đầu ra khơi, hai chúng mình đều say
Say màu nắng và say màu nước
Nắng hoàng hôm tím màu hẹn ước
Nắng buổi mai sắc liếc mái chèo
Nắng buổi trưa đỏ lửa bếp nghèo
Nắng còn sào dẹo xiên mắt lưới
Ngỡ là nắng tràn qua từ bóng tối
Nên chúng mình quên đội nón cho nhau
Quên một lần, vẫn không nhớ lần sau
Để nắng đậu vào tay đập khẽ:
        Nắng cửa sông ấy cũng là nắng bể
vì cửa sông đây cửa bể cũng là đây
hồng hôn mưa, bình minh lên đầy.


II.                  Nắng và nước
Nơi cửa sông chúng mình chia tay
Anh đi xa, cửa sông còn để mở
Em nhớ khép, hễ tối trời tắt lửa
Để anh đi mang nước về nguồn
(Ý nguyện này đâu riêng của chúng mình?)
Và trả nắng đến tầm cao nguyên thủy
Bởi là nắng, anh nguyện làm nắng bể
Uống nước nguồn, anh uống nước nguồn sông.

Anh đã tắt qua những tháng nắng mùa khô mênh mông
Nắng trên đầu héo cong vành mũ
Những tháng nắng mùa khô hong khén niềm ấp ủ
Anh được về tắm mát cửa sông em
Trong dòng yêu, cọ sạch nỗi truân chuyên…

Anh gập ngang những mùa mưa và rộng vừa mềm
Bỏ vào ba-lô-cóc
Những mùa mưa, gói lại thành đùm bộc
Mở ra thành thương yêu
Những mùa mưa xối xả tiếng cóc kêu
Làm khát cháy trong anh từng giọt nắng
Những giọt nắng vẫn lên men rất đậm
Và trong mắt em. Nơi cửa sông.

Nửa đời anh vục trong nguồn nước thiêng
Nửa còn lại dầm om trong nắng
Để làm một mái chèo hai mươi năm đằng đằng
Từ Cà Mau bơi đến bắt Cửa Tùng
Làm một thân cây đước Cửa Hàm Luông
Đất sụt lở, gió xô nghiêng, vẫn thẳng
Làm hạt cát của Bạch Đằng trầm lắng
Chỉ nghe tên, giặc giã thảy còn run
Làm hòn than dầu dãi nắng Cửa Ông
Cho cắm cứng lòng anh thành vỉa
Làm hạt muối cửa Sa Huỳnh nắng lóa
Nêm ngọt nồi cá nhạt canh chua
Làm cọng xơ tết nên mảng dây dừa
Neo đứng mũi con tàu vùng Cửa Đại
(… Và làm một nhành hương,
cháy không thành ngọn khói, thắp bên mồ
 bao đồng đội thân quen)


III.               Những bàn tay
Nơi cửa sông chúng mình vui gặp lại
Gặp cái nắng cười tươi trên môi em hồ hởi
Đứng soi gương trong nước mắt em cười
(Giọt nắng này anh gom ở nơi nơi
Nước hóa đá chân cầu em trụ lại)
Giờ ta sống bên nhau, một tay chèo, tay lưới
Tay vục gầu, tay đổ nước sáng đêm
Bàn tay này biết mổ mực, bóc tôm
Bàn tay nữa biết đóng thuyền, sửa máy
Tay bỏ muối cho cá ươn nên vậy
Tay lấy màu cho nước mắm thêm ngon
Bàn tay anh khuân đạm, bốc than
Bàn tay em lại xe gon dệt thảm…
Những bàn tay, hua vào đêm, đêm sáng
Chém vào nước, nước sôi
Những bàn tay cần mẫn của đời
Những bàn tay làm nhiều hơn nói


IV.                Một chút với em
Người ở cửa sông, như anh đây, lạ lắm
Thường ở trần, kể cả lúc làm duyên
Nói rõ to, dù sóng gió bình yên
Bước trên đất, dáng đi như chạy
Ngồi trên thuyền, vẫn quen nhìn tận đáy
Đã yêu ai, yêu chín cả người…
Nói để em biết thế, cửa sông ơi!





LỤY CÂU CA DAO
Sông Lam trong đục biết rồi
Bên lở thì đục, bên bồi thì trong
Đò đấy đò phải sang sông
Ai người lỡ bước rồi không kịp đò
Câu hò ví dặm đi mô
Để thương để nhớ đôi bờ, hò ơi!
Giận thương chuyện cũ xa rồi
Câu giận nói ngược là lời câu thương

Hỡi ai buôn bán ngược Lường
Có mang muối mặn lên ngàn xa xăm
Muối thường mặn đến ba năm
Trông chừng nhạt muối mà thăm đường về
Gừng cay chi lắm mà chê
Giỏi cay chín tháng hấn hề gì đâu

Yêu quê, lụy câu ca dao
Yêu người, anh phải lụy vào tình ca.



BÊN LỞ - BÊN BỒI

Anh đã đi qua những dòng sông rất xa
Giờ neo lại giữa một dòng sông nhớ
Xin được hỏi cả bên bồi bên lở:
Con thuyền anh neo đạu bến em chăng?

Con sông này là con sông rất xanh
Dù tuổi tác sông đâu còn trẻ nữa
Thế mới biết giữa bên bồi bên lở
Là dòng yêu xuôi chảy một tình anh

Chuyện người xưa mượn câu ví câu von
Cho mận hỏi, đào thưa tình tứ lắm
Chuyện chúng mình xem ra chiều luẩn quẩn:
        Lở bên đây, bên ấy có bồi không?
        Vuông nơi này, nơi ấy có tròn không?






ĐIỂM MỪNG

Có cái Tết trôi nhanh trên chiếu bạc
Đỏ và đen xoay tít mắt người chơi
Rồi tôi đói – tha phương phiêu bạt
Ngửa tay xin không đủ nắm hơi người.

Tôi đã thức qua nhiều đêm ba mươi
Để mồng Một đón Tết về đầu ngõ
Tôi lướt hết những ngõ to lối nhỏ
Không có ngõ cho riêng mình đón Tết, người ơi!

Riêng Tết này tôi vẫn đơn côi
Nhưng tôi không ngửa tay để xin đời
Tôi xin sống trọn tình cùng đất nước
Trải chiếu hoa, rộng đóng bao người

Mùa xuân ơi, khi đất nước đổi thay
Người nấn ná, dùng dằng đầu ngõ
Như chợ hao trai dài bao mặt phố
Điểm mừng này đậu trước ngõ nhà tôi.



NẾU EM LÀ CON GÁI

Nếu em là con gái
Anh đã là con trai
Em thâm trầm ít nói
Cháy lòng anh em ơi

Em như là chia đôi
Nửa thương và nửa giận
Nửa thương anh muốn nhận
Nửa giận em muốn trao

Cho ngày trong gần nhau
Nào có vơi nỗi giận
Cho ngày trong xa vắng
Đong đầy thêm niềm thương

Để nỗi giận sau lưng
Và niềm thương trước mặt
Trái tim thương có mắt
Con mắt giận biết nhìn

Bởi là đời sinh em
Còn sinh ra anh nữa
Anh thương anh mở cửa
Em giận nhớ cài then

Đời dịu ngọt sinh em
Cho thâm trầm con gái
Để anh không ngần ngại
Cứ nói lời con trai.



NÓI NGƯỢC

Con gái quê mình nói ngược nghe hay lạ:
“Em nỏ mô!” – là ứng ý đến nhất rồi.
Lúc ngọt ngào và đằm thắm lứa đôi:
“Kệ anh đó” – là hai lần hạnh phúc.



CHỨC GIÁM ĐỐC

Có là điêm mới biền nó thành vua
Cái ngôi báu khong dung người vị kỷ
Chức giám đốc chỉ vuông tròn chiếc ghế
Áo bào đâu che lấp chỗ sống thừa.

Tôi xin làm nguyên vẹn một công nhân
Áo kín cúc, quần dằn vải phụ
Những đường may xoáy hình tim rất rõ
Mặc với đời không một chút phân vân.

Tôi đã làm thực thụ một công nhân
Loong cơm nguội đứng ăn bên máy
Giữa bốn bề có bộn bề thật đấy
Máy chạy rồi mọi thứ dẹp sang bên.

Tôi là người thay họ đứng tên
Trong sản phẩm cho đời đặt giá
Ước mơ họ chớ đem con dấu nhớ
Bôi mực vào cứ thế đè lên.

Dấu tên tôi dù khắc nổi hay chìm
Một nét bút ký nghiên hay thẳng
Máu tim họ đã hòa ra đỏ đậm
Xin là người cầm dấu dám nào quên.

Con dấu nào chẳng có một tên riêng
Chức giám đốc thường khắc thành dấu đỏ
Nhưng địa chỉ của tôi không ở đó
Tôi đã hóa thân làm mực đời in.



NỖI NIỀM BA
Với con ngày đầu dạy văn

Ba vì học không đến nơi
Ăn không nên đọi, nói lời không nên
Câu thơ nghiêng xuống từng đêm
Bảnh ra thơ đã thẳng đường đi đau
Bàn bè người trước, người sau
Lên quyền lên chức, nhà cao ngõ dài
Mẹ con thi thoảng ngậm ngùi
Còn ba thi thoảng thở dài trách thân.

Đưa con đến lớp dạy văn
Con đường thì ngắn, nỗi gần niềm xa
Xa từ xa lắc xa lơ
Xưa chưa đến được bây giờ còn xa
Xa như tiếng hạc bay qua
Non non nước nước thoáng xa mây trời
Xa như cái dậu mồng tơi
Một người đến đó, bỏ rơi một người
Ba vì học không đến nơi
Bây giờ bạc tóc mà người chưa nên.



CÁI GIÁ MŨ

Cái giá mũ phòng tôi bạn nhé
Ngày lại ngày ngước hỏi tôi lặng lẽ
Dáng đanh đanh như buộc phải trả lời:
        Người làm chi trên chiếc ghế ngươi ngồi?

Như hôm qua nó quắc mắt nhìn tôi
(Ra nó đứng thay đời lên câu hỏi)
        Với cấp dưới, ngươi vênh vang đòi hỏi?
        Với người trên, người nói ngọt, cho ngươi?

Như hôm nay nó rung một nụ cười
Nhìn chiếc mũ còn dính nguyên dầu mỡ
        Ngươi đã đến và đứng bên người thợ
Sao ngươi không vì họ làm vui?

Và ngày mai… cái giá mũ phòng tôi
Vẫn đứng đó thay đời ra câu hỏi
Nếu tôi vẫn không nhận ra tội lỗi
Tôi vì tôi ram cháy chỗ tôi ngồi.



THUYỀN VÀ BIỂN
Em ơi em, em có nhớ chăng em
Cái buổi ấy đùa nhau cùng vượt biển
Có hay đâu chuyện bất ngờ xảy đến:
Anh là thuyền mong đến bến bờ em.

Thuyền anh đi sông nước chẳng bình yên
Đằng trước đằng sau dập dềnh muôn ngọn sóng
Con sóng lớn là tình yêu anh cháy bỏng
Dâng càng cao ngã lòng bến thêm đau.
Con sóng vừa là nỗi nhớ xôn xao
Mùa gió chướng cho bến thuyền vời vợi
Con sóng nhỏ là niềm nau mong đợi.
Như lăn tăn giữa em bến với thuyền anh.

Thuyền những mong cặp bến yên lành
Nhưng sợ gió thổi từ bên bến tới
Thuyền muốn ngã vào lòng tay bến đợi
Nói câu yêu, câu quý, câu thương.
Là câu yêu nếm mặ môi em
Là câu quý vồ về lòng bến
Rất ngọt ngào là lời câu thương mến
Em ơi em, bến có đợi thuyền không?

Thuyền xa bờ một giải mênh mông
Xanh ngăn ngắt nối nhịp cầu thương nhớ
Bến xa thuyền thổi cho nó buồm gió
Thuyền xa bờ dầm ngủ mặt nước êm
Ngọn gió nào thổi đến vuốt ve em
Là ngọn gió từ lòng thuyền về với bến
Mặt nước nào nông sâu thuyền đến
Đều chảy từ lóng bến chảy sang
Giữa chúng mình nếu có áng mây giăng
Con chim nhạn líu lo câu nhắn gửi.

Nếu là biến, em ơi em hãy đợi
Anh là thuyền, mong đến bến bờ em.



HAI MÀU ÁO

Ba tôi làm giám đốc
Một nhà máy quy mô
Người từng quen đạm bạc, đơn sơ
Trên giá ao treo hai tấm áo

Hai tấm ao như may chung một mẫu
Nhuộm màu riêng, con dễ nhận thôi:
Cái nhuộm màu cây cỏ non tươi
Ba mặc nó, giành về cho đất
Một cái nhuộm màu xanh ánh théo
Cứ trông ba cứng cáp con người.

Tấm áo kia ba mặc nhiều rồi
Cái ve áo lộn đến hai lần chỉ
Nhưng ở nơi gắn ngôi sao chiến sỹ
Vần rành rành dấu vết chưa phai.
Tấm áo này ba tôi mới mặc thôi
Vết dầu mỡ thơm thơm mùi máy
Một mùi thơm làm xanh niềm tin cậy
Như ba đi và đến giữa bao người.

Tấm áo nào ba thích mặc ba ơi?
Kia áo lính và đây áo thợ
Sao ba lại treo chung một chỗ
Muốn yêu ba con yêu cả hai người.

Hai màu xanh làm đẹp một ba tôi
(Đời quen gọi là màu xây màu chống)
Điều phải thắng – ba mặc nguyên áo lính
Việc cần xây đậm màu áo công nhân.

Ở đâu đâu không ít tiếng thì thầm
Giỏi đánh giặc nhưng kém làm kinh tế
Hai màu áo ba đổi thay như thế
Phải chi ba im lặng để thay lời.

Con thương ba vất vả đã hai đời
Hai màu tóc, cũng đã hai màu áo
Con thấm thía cuộc đời ba chiến đấu
Để đời con tất cả được nhân đôi.


ANH EM RUỘT

Hai anh em vừa gặp nhau trên phố
Mà mắt anh khóc đỏ tự bao giờ
Mà mắt em chợt như chiếc bánh đa
Vừa thiếu lửa vừa thiếu tay quạt, thổi.

Đề bù lại, em luôn mồm gọi hỏi:
        Anh ơi anh, ba có nhớ em không?...
Để người anh khịt mũi nói âm âm:
        Mẹ có khỏe… và em có còn dậy muộn?...

Rồi bỗng dưng, giữa bao nhiêu người lớn
Òa vào nhau cùng khóc rỉ ri…
        Nào anh xin, thôi em hãy nín đi!...
        Kệ anh đó, ai bảo anh khóc trước?...

Và hai đứa chia tay nhau lạnh ngắt
Làm như là chúng không biết gì nhau
Rồi như là không hẹn gặp lần sau
Để đến nỗi
Bây giờ chúng chưa biết nhà nhau



CÓ MỘT THÁNG MƯỜI VIẾT HOA

Có một tháng Mười chưa trôi qua trong tôi
Niềm ân ái nặng tình anh nghĩa chị
Tháng Mười này trôi qua không lặng lẽ
Đại bác xoay nòng tiếng xé vào tôi.

Tháng Mười viết hao I-Lích vẫn cười
Trong giấc ngủ, nồng nàn nheo khóe mắt
Tháng Mười này ai nẩy viên đạn lạc
Nhằm theo chim báo bão phía sông Đông.

Tôi sinh ra trên dải đất sông Hồng
Lời truyền thuyết: tháng Mười nước đỏ
Hạt phù sa muốn chảy về phía đó
Hòa êm đềm vào Đa-Nuýp xanh.
                                    18-10-1993


BÀN TAY ÚP VÀ NGỬA

Có nhứng lúc bàn tay ra để ngửa
Ngừa tay nâng, tay đỡ
Ngửa cơi trầu, chén nước mời nhau
Dang ngửa tay ngửa cửa đón khách vào.

Nếu ta có ngửa tay đón con đi chập chững
Thì cũng giống ngửa tay nâng hạ tầm khẩu súng
Bởi ngửa tay ra là giải tỏ nỗi niềm riêng
Như ngửa áo để thơ ngửa nón trông nghiêng…

Để còn lại là bàn tay lật úp
Bởi cuộc sống còn có cày có cuốc
Có câu thơ, khẩu súng bên nhau
Nên buổi mới phôi thai tay đã úp bên đầu…

Nghĩa là đời có úp ngửa bàn tay
Tay tần tảo cam go và xoay xở
Nhưng không có những bàn tay tráo trở:
Tốt úp mình, xấu ngửa cho ai.



MỘT CHÚT GIỮA BIỂN TRỜI

Một chút nữa mênh mông trời biển giăng màn
Gió về sập cửa, sóng cài then
Con cá tìm mồi – cá phát dạ quang
Con cua đi mò – con cua bò ngang

Nhỏ nhoi nghìn vạn ngọn đèn
Săm soi trong từng khoảnh nước
Chừng mong tìm ra dấu vết
Chân trời góc biển dồn lên.

Cầu vồng có tuổi triệu năm
Ngưu Lang – Chức Nữ ngày rằm mưa ngâu
Sao không đến đó tìm nhau
Mà cùng sùi sụt cậy sao Ngân Hà?

Ngẫm từ trời biển mà ra
Cái to cái nhỏ khéo là chiều nhau



ĐÔI MẮT THUYỂN

Tô xong đôi mắt cho thuyền
Anh công nhân mơ màng về biển
Anh thấy cá ở ô năm, ô chín
Bơi ngược dòng sà vào lưới giã đôi.

Anh say cái màu xanh mười bảy sải khơi
In bóng cá đi ngời đáy nước
Có con chim ngang trời kêu đánh chiếp
Rồi vội vàng tìm bạn phía hoàng hôn.

Viền đậm thêm cho đôi mắt một nét sơn
Anh tầm lượng cự ly tầm mắt:
Mấy dặm rạo, mắt nhìn thấy giặc?
Sương mù giăng, cửa lạch bao xa?
Mống Tây sầm mắt hoa cà
Mắt nhìn thấy bóng chim báo bão.

Ôi đôi mắt ta pha sơn vạch dấu
Giờ đăm đăm nhìn hướng biển khơi
Đôi mắt thuyền như mắt người yêu dấu
Nói dùm ta bao chuyện không lời…
                                                1969.



KHÔNG ĐỀ

Chớm dừng xe, anh nhìn về phía ấy
Cái giếng đầu hồi, nước có cạn không
Thềm xi măng rêu phủ xanh um
Em cẩn thận e chừng trượt ngã…
Cái dây gàu của nhà em ngắn quá
Cúi gập mình tức ngực đấy nhé em.

Phòng anh đây, phòng em kế bên
Vẫn kiếm cớ sang em mỗi lúc:
        Nào làm ơn cho xin ngòi mực…
        Gì gì ơi máy tính đâu rồi?
Thời gian trôi duyên cớ vẫn không trôi
Cho ai biết, ai cười, ai xấu hổ.

Khách đến phòng anh lúc nào cũng có
Hầu như là khách ấy không quen
Cửa phòng anh lúc nào cũng mở
Gần như là riêng đợi khách là em!



XIN LĨNH THÊM PHẦN ĐẠN

Thưa đồng chí Bí thư chi bộ!
Tôi còn biết nói gì hơn được nữa:
Khi nhà tôi giặc đốt trụi rồi
Thằng bé sau cùng cháy lẫn với đồ chơi!

Ngay như lá thư của đứa con gái nhỏ
(Ôi, tay cháu viết thư, nhưng mượn chân người đi bỏ)
Đã nói dùm tôi mọi nỗi vân vi
Tiếng gọi lên đường đang giục bước tôi đi.

Xin đồng chí hãy cho tôi phần đạn
Của Cha tôi bắn dở năm nào
Của Con tôi sẽ bắn mai sau
Để nhằm thẳng quân thù…
                        Tôi bắn!
                                    1969




HAI MỘT NỬA

Nửa chân thật giữ nguyên thề ước cũ
Nửa phũ phàng dứt bỏ hẹn hò xưa
Là con sóng tự chia làm hai nửa
Nửa rút ra khơi, nửa ở lại bến bờ

Nửa ngoài ấy to thuyền nên lớn sóng
Giữa mênh mông biết chi đến bến bờ
Nửa trong này gồng mình lên chịu đựng
Để một đời gặm nhắm mối tình xưa…

Một nửa ấy không hẹn ngày quay lại
Làm bến bờ lồi lõm những vết đau
Làm bạc đầu một nửa này ở lại
Càng oằn lưng muốn khỏa – lại càng sâu!

Hai một nửa sao lại không bằng một?
Vẽ vời chi hai nửa những chia ly?
Xin cứ hiểu điều đơn giản nhất:
Một vẹn toàn hơn vạn nửa phân chia!


TẮM BIỂN
Con sóng nào cũng sàm sỡ thế mà thôi
Gìn giữ mấy vẫn buông tuồng háo hức
Sóng khỏa tuột thói trái ngang, khuất tất
Để mơn man ve vuốt đến mê người.

Sóng ở đâu vẫn một duộc ấy thôi
Chỉ còn nước trăng trong và thanh khiết
Tôi thành thật trước đậm đà cơn khát
Sàm sỡ đi cho được biển yêu hơn.