Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Gió quê vẫn thổi

Trời nắng chang chang mà Thắm chạy đâu không biết! Xoan cắp cái nón te te, miệng là bàu tất tả chạy tìm con.
Biết ngay mà, nó lại ra ngoài cái chòi canh cá lồng của lão Nam "gàn". Nhác thấy bóng má, Thắm giật thót mình, len lén chạy đến bên Nam đang lui cui gỡ lưới, đồ như mong có người đỡ hộ cơn thịnh nộ của má. Chẳng biết lần này là lần thứ bao nhiêu nó không nghe lời nữa...
Nam cười hềnh hệch phô hàm răng trắng bóng, nó càng trắng tợn trên cả khuôn mặt và thân hình đen rám của gã:
-         Cô Xoan đừng mắng cái Thắm mà tội nghiệp, nó chỉ ngồi trong chòi, không ra nắng giỡn nước đâu mà lo.
-         Anh cứ chiều nó quen thân, rồi tui dạy nó có nghe đâu, hở chân ra là đi mất tiêu, báo hại tui năm lần bảy lượt chợn hết vía hà.
Thắm biết khi nào mà má nó nói mát rồi cúi xuống vân vê tà nón là nó hổng bị mắng nữa. Nó nhảy chân sáo đến bên má nũng liền, trẻ con dễ quên vậy mà, chẳng bù cho cái lúc lấm lét hồi nãy:
-         Má vào chòi ngồi má, chú Nam nói chốc nữa nấu canh cá lóc vông vang, má ngồi cho con ăn nghen má. Má...
Nam nói bâng quơ như để cho nước dưới hồ nghe vậy: Cô Xoan ngày xưa thích ăn nhất là canh cá lóc vông vang phải không ta?
Xoan nghe như có luồng điện chạy dọc sống lưng, phải vì đứng lâu giữa trời nắng trưa không mà mắt hoa lên vậy chớ, cô lặng đi vào chòi, ngồi bên mép chiếu, cầm cái nón quạt nhè nhẹ cho mình, cho con, gió hiu hiu lạ...
***
Cái tin hôm nay có thầy giáo trên tỉnh về dạy cho mọi người làm cả làng nhốn nháo, Xoan bỏ giở cái sàng chạy ra cái lều rộng dựng bên gốc đa mà các anh chị trong đoàn dựng mấy hôm rày, cũng vừa khéo gặp Nam quẳng vó chài chạy tới:
-         Rồi ông có học không?
-         Có chớ, biết cái chữ rồi mới sướng được phải hôn?
-         Thuộc lòng cả khẩu hiệu tuyên truyền rồi hen...
-         Thì ai đó dạy mà
Thầy giáo còn trẻ măng hà, chừng đâu hai mươi thôi đó, da mặt trắng bóc, búng cái chắc ra sữa liền. Thầy đứng nép một bên ông chủ tịch xã, mấy cô hợp tác chọc quê, cười khúc khích:
-         Trông vầy rồi có sống được cái đất đồng chua này không đó?
Mặt thầy đỏ rừng như mai con cua tháng 6. Ông chủ tịch huých đến mấy cái muốn vẹo sườn thầy mới ấp úng:
-         Tỉnh đoàn cử cháu, à… tôi về dạy bình dân cho xã mình, ngày mai ai muốn đi học thì đến lớp nghen.
Xoan là con ông Tú Hàn, từ bé đã được cha dạy cho nhiều chữ quốc ngữ, rồi tham gia hoạt động đoàn thể của làng của xã, ngày khai trường, Xoan cũng đi, cũng ngồi chung nhưng không học từ cái a, cái o như mọi người, thầy cho Xoan học một sách khác, Xoan còn giúp thấy đọc bài cho mọi người nữa.
***
Gió vẫn thổi dìu dặt trên ngọn tre làng, chiều lấy nắng đánh bóng con đường làng chênh chao, thầy nắm tay Xoan hỏi nhỏ:
       -         Rồi em có học lên không?
-         Em không biết nữa, rồi con má, còn ruộng vườn…
-         Sao đi nữa cũng phải học, rồi thày kèm cho em 
Những tối sau đèn nhà Xoan thường thức muộn, má Xoan lích kích nhóm lửa đêm, khi thì để nấu nồi chè kho, khi luộc củ khoai của sắn... Ông trời lắm khi mưa thiệt muộn, như hôm nào đã giữ chân thầy ở lại nhà Xoan...
Cả lớp tiễn thầy về tỉnh, nghe thầy hứa tháng sau trở lại. Ai cũng buồn, Nam buồn hơn cả khi thấy Xoan khóc, nước mắt chảy dưới hàng lá răm đã có vệt thâm thâm...
Thầy đi gần tròn năm thì mẹ Xoan mất, đứa cháu ngoại chưa ra đời đã cho bà một cơn sốc tim. Tang mẹ được vài hôm Xoan vô cảm ngồi nghe đoàn đọc biên bản kỷ luật. Nam cúi gằm mặt xuống bàn như thể đang nghe kỉ luật mình .Hôm sau chẳng ai hay, bắt xe lên tỉnh từ khi con gà chưa vỗ cánh trên hàng rào, Xoan chỉ biết khi nhặt được dưới của nhà nét chữ còn nguệch ngoạc "Tôi đi tìm thầy, gắng khỏe tốt cho đứa bé". Mấy hôm sau về đến cổng làng nghe tin Xoan vừa sinh con gái, Nam chạy một mạch đến trạm xá, lắc đầu trước con mắt mang hình dấu hỏi của Xoan.
Ngày thằng bé tròn tháng Nam đến nhà, đưa cho Xoan tấm ảnh của thầy, tấm ảnh được cắt ra, chắc thầy chụp cùng ai đó, Nam bảo:
-         Thầy mất vì bạo bệnh được mấy tháng rồi, trước tôi chưa dám nói vì sợ Xoan vừa sinh cháu không chịu nổi…
Xoan cầm bức ảnh nấc nghẹn, không thấy nước mắt chảy ra...
***
Ngắm cái Thắm hít hà ăn nốt chỗ canh chua cuối bát, cả Xoan và Thắm đều mỉm cười...
-         Ngày kia giỗ thầy, mời anh qua nhà ăn cơm với mẹ con, sẵn giúp tôi lớp lại cái chái sau nhà, đợt mày mưa giữ quá, sợ nó không có chịu nổi. Nghen...
Dứt lời Xoan nắm tay con đứng dậy vội vàng như sợ Nam trả lời, hai mẹ con đi ngược lên hướng đê, cái thắm còn chìa bàn tay nhỏ xíu ra vẫy vẫy, cười như nắng.
Còn lại một mình, Nam lặng châm điếu thuốc, miên man nghĩ rồi lôi từ cái hòm sắt cũ một nửa tấm ảnh, nửa tấm ảnh có hình một cô dâu Hà Nội 6 năm về trước. Nhủ lòng:
-         Đã đến lúc kể hết chưa ta???
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét