Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Cảm xúc vùng cao (II)

Dốc lên ngoắt ngoẻo, dốc - dốc ngược
Nhoe nhoét đường đi, m.kíp - bùn. 
Thế là mình đã đặt mông lên chuyến xe được một cơ số thời gian rồi. Đã có cảm giác tê ở bộ phận giải phóng. Quả thực đầu của chú Sán Dìu này êm, căn bản là nhờ bộ tóc dày. Tuy nhiên có một số con gì ngọ ngoạy trên đầu chú làm mình hơi nhồn nhột. Quên đi cái chán nản của thể xác. Phóng tầm mắt qua ô cửa kính, mà có kính nữa đâu. Thế là chú nói:
Xe không kính không phải xe không có kính 
Chạy 40 năm vỡ mẹ nó dzồi...
Cảnh đầu tiên đập vào mắt mình là màu xanh ngan ngát của cây cối, mùi hương lúa non ngòn ngọt, thơm thơm. Núi rừng là đây, tự do là đây. Cội nguồn là đây, ôi thèm khát cái cảnh được ăn bộ óc còn tươi rói của tổ tiên loài người mang tên Con Khỉ, nghĩ đến đây nước dãi đánh rơi cái tõm xuống phía dưới, chú Sán Dìu ngơ ngác một thoáng rồi ú ớ tiếng kinh:
Giọt mưa mưa ngâu, mưa ngâu...
Gần như đồng loạt mọi người khách khác đều giơ tay ra xem có mưa thật không. Giơ lâu nhất là bác tài. Bác giơ cả hai tay. Bác chỉ ngừng giơ khi thấy chỉ còn hai bánh xe là ở trên đường, hai bánh nữa đang quay tít bên bờ vực. Mọi người rủa thành tiếng. Tẽn tò bác cười câu hòa rồi nói khẽ:
-         Ngồi yên cbn chúng mày đi không thì bảo ?
Giọng bác khá truyền cảm nên mọi người răm rắp nghe theo. Xe lại lăn bánh. Thỉnh thoảng có người xin dừng xe lại để đi vệ sinh rồi không thấy lên nữa. Mặc dù cả xe đã chờ đến 5 giây mới đi. Xa lắm ngoái lại vẫn nhìn thấy tay người ấy chào, chắc là quyến luyến lắm nên mới tạm biệt lâu thế! 
Giữa trưa thì đến Cao Bằng. Đi bộ rạc cẳng tìm quán ăn không thấy, chợt gặp một chiếc xe hàng hiệu trên chở lúm nhúm một toán người, đa số là người nhỏ, mỗi cái đầu lâu là to. Xe rẽ vào một quán ăn, nhìn qua thì tưởng là lò rèn.
-         Họ lịch sự thế mà ăn ở đây, chắc là mình cũng ăn được.
Trộm nghĩ thế rồi vào ăn cùng họ. Khó nuốt thật nhưng vì tất cả những gì trong bụng máy ngày nay đã nằm lại ở bến xe rồi nên cũng cố nuốt. 
Liếc sang bàn bên nhìn thấy bác gì mặt gian gian, đeo kính nói:
-         Đồ ăn như kud!
Nói xong bác xin túi nilon đùm lại mang lên xe ăn tiếp. Kể cũng lạ, người sang trọng hay dùng tiếng Lóng. Thôi, kệ.
-        Vào bản không anh ơi?
Giật cả nửa mình, ngoảnh lại thấy có một thằng ku đen nhẻm đang ngổi trên một con xe bốn bánh. Không thấy nhãn hiệu, riêng quả động cơ kéo thì hoành tráng, có cả tay lái làm bằng sừng. Xe nổ...ummm bò ummm bò. Vui đáo để.
-      Ừ thì đi!
Nhẩn nha đến nửa đêm thì tối thui. Ngó mãi không thấy mặt trời đâu. Chắc là trên này cao mặt trời không chiếu đến nơi. Thây kệ. Giả thằng ku bốn nghìn ba, khuyến mãi điếu ERA rồi đi bộ tiếp ......

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét