Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Đợi rét

Mọi năm cứ đến độ này là những cây gạo trần trụi  bắt đầu ra hoa. Thoạt đầu chỉ  là những chấm đỏ hồng lấp ló dưới tấm vỏ cây xù xì và trần trụi- nom xa như những đốm than sót lại sau trận cháy rừng. Vậy mà, chỉ sau một đợt gió về se se lạnh, tất cả bùng lên rực lửa con đường. Người ta gọi độ này là chớm rét Nàng Bân...

Chuyện rằng xưa thật là xưa... Có cô con gái Ngọc Hoàng tên gọi là Bân, vốn sinh đã chậm chạp vụng về. Đan áo rét cho chồng qua Giêng qua Hai mà chẳng xong cho đặng. Lúc đan xong thì mùa lạnh cũng qua rồi. Thương con vụng về nhưng nặng tình lại chịu khó chịu thương, Ngọc Hoàng mới làm phép ban thêm cho đợt rét...

***

Mặt Trời vẫn nồng nàn thái quá trên mảnh đất trung du này, nơi ngày ngày  bụi  quấn quanh người hắn như tẩm bột để rồi những tảng đá gan gà nướng đến đỏ au. Trở về nhà mỗi đêm, xoa dịu mình bằng những dòng tin nhắn qua mạng, mỗi người quen thu mình trong một nickname, người nọ người kia thở dài hay tỏ ra khoái chí bằng một dòng status. Đêm nay hắn thấy một status của một người hình như đang muốn nói hắn nghe: "...em giờ thôi đan áo"  

***

Chuyện rằng cũng mới năm kia... có người con gái cùng xóm cùng phường, hai nhà cách nhau một cái hắt hơi. Tuổi 19 qua song cửa ngồi nghe hắn hát: "hôm nay trời xuân bao tươi thắm, dừng gót phiêu linh về thăm nhà". Thăm nhà rồi lại ra đi, để lại một nỗi lo lắng làm mẹ  và mang theo chiếc áo len còn nguyên nốt thắt, hẹn mùa hoa gạo về thăm...
Mùa rét Nàng Bân hắn không về được. Được dịp  về nhà  thì  chuồn chuồn đậu nhánh rào thưa. Mười Chín dỗi hờn... Mười Chín khóc... Mười Chín  tránh mặt và...
Lòng dạ đàn ông mà...phải không?

Nhà chuyển sang phố mới, hắn lên non. Đã lâu lắm không về lại con đường có hoa gạo đỏ, nhà hắn xưa ở đó, nhà Mười Chín kề bên. Em Mười Chín tên là Mười Sáu...

***

Chuyện rằng vừa mới ngay xong... nửa đêm hắn về thành phố.  Không qua nhà mà thẳng về phố cũ. Phố về đêm yên ả, hắn dựng xe bên một gốc gạo già. Nhà hắn kia nhưng đã đổi màu, không thấy giàn ti-gôn  phủ lên mái nhà Mười Chín nữa.... chiếc chõng tre vẫn kê bên cây gạo cụt không còn, cũng không thấy một mái tóc ngang vai ngóng mẹ về ca muộn.
Thời gian mà... phải không?

***

Hắn online trong một quán ven đường, bên những đôi mắt quầng sâu thiếu ngủ, đàn ông biến ước mơ anh hùng thành nhân vật ảo, và đàn bà bán rong mông ngực của mình. List friend vẫn sáng những người quen cũ, những con người không cho ước mơ của mình đi ngủ. Và một người vẫn mải miết nghĩ về chuyện ngày xưa..." em giờ thôi đan áo"

Trích dẫn:
- Còn chưa ngủ sao?
- Á, em chào anh.   Lâu rồi anh có khỏe không?
- Anh khỏe. Ừ cũng lâu rồi nhỉ! Em và Mười Sáu thế nào?
- Hi hi .Anh nhầm rồi, em dùng nick của chị em đấy, chị cưới năm ngoái rồi, anh không biết à? 
- Thế sao em biết nick anh?
- Thì tên anh đây mà, chị ấy cho anh riêng một góc, ghê nhá.
-.....
- Sao em lại dùng status ấy?
- Em có dùng đâu, trước nay chị ấy vẫn để vậy, bảo em dùng cũng đừng có đổi đi, sao hả anh?
- à không ....
...
- ừ, hẹn gặp lại em.



Nàng Bân rồi cũng nản lòng
Áo đan mấy lượt, tin chồng bặt tăm.
- ...........

***
3 năm, Mười Sáu đã thành Mười Chín, Hai Hai thì đã theo chồng.
Hắn lại bắt xe đi về phố cũ, ngước lên thân gạo xù xì, không có đốm than nào nhấp nháy, không cảm giác thấy nhựa sống đang chuyển dậy, hàng gạo cũng già rồi. Thời gian mà...phải không?
Không kịp về qua nhà nữa, còn 3 tiếng đi xe đò để kịp giờ làm việc sáng mai. Sao đêm nay  nhiều quá, ngày mai lại nóng chết thôi. Đáng lẽ bây giờ đã chớm rét Nàng Bân...


Posted: 02-04-2007, 12:55 PM     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét