Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Ôi

Thảng thốt bóng chiều lướt qua tay
Vạt nắng xiên khoai đậu tóc gầy
Ngày xưa đem buộc vào mây gió
Để mãi bây giờ tình vẫn bay

Xa nhau đến mấy nữa em ơi
Câu ái ân xưa nỡ quên rồi
Nhặt ánh Trăng non ngồi bện lại
Dáng em gần đến độ xa xôi

Dẫu biết Thơ không là vị thuốc
Mà sao uống mãi đến xót xa
Đổ hết tâm tình ra giấy mực
Tim còn một khoảng trống bao la...

Ngày không có nỗi buồn, đêm không thành người bạn. Chông chênh giữa bóng chiều chập choạng. Thấy lòng mình tựa sa mạc hoang vu.

Không biết vô tình hay con tim dẫn lối, bước chân lần về những kỉ niệm xa xưa. Người ơi? Sao bảo những gì tồn tại trong mưa là vĩnh cửu. Mà xa còn hoài xa???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét