Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

Thiên đường của Côi



(Ám ảnh Nguyễn Ngọc Tư)

Hôm nay quá xá là vui, nộp xong xuôi tiền vé số gốc cho cô Thủy, Côi còn hẳn ba chục ngàn. Ba chục ngàn là nhiều lắm à nha. Côi sẽ mua cho thằng Cút bát Phở Hà Nội. Nó ốm hai ngày nay rồi mà toàn phải ăn cháo loãng hà. Tội nghiệp, đêm qua người nó nóng như than vậy đó, mà trời lạnh như vầy…
Ông Trời tự nhiên ác nhơn thiệt. Mua xong bát phở, Côi định chạy ù về nhà thì lại đổ mưa, mưa to quá, từng đợt từng đợt như ai lấy gầu sòng mà tát xuống mặt đất vậy. Đành phải ngồi thu lu bên hiên Nhà Hát tạm chờ thôi, chốc về hâm lại bát phở cho nóng, đang ốm mà đựơc ăn bát phở nóng cho nhiều tiêu bột ra mồ hôi là thằng Cút khỏe liền hà.
Nghĩ cám cảnh, hai thằng mồ côi ở với nhau đã non nửa năm nay , Côi còn nhớ cái ngày thằng Cút cứu nó thoát khỏi bọn thằng Hùng bên Cầu Ông Lãng, bữa đó người nó bị đánh bầm dập mà không kêu gì, còn đưa Côi về nhà ở cùng...

Ủa, ai vậy cà? rõ cái dáng thằng Cút mà. Liêu xiêu trong mưa, thằng Cút nom như cái nấm vậy, đầu nó đội cái nón to bự, chắc là mượn của bà Thanh bán xôi đầu ngõ:
-         Áo mưa nè, tao thấy mưa dữ quá, sợ mày hổng về được nên mang áo mưa ra.
-         Ngu dữ vậy mày, còn ốm mà mắc mưa là "biến trứng" á, không khoa học gì hết trơn à.
-         Nhằm nhò gì, hồi còn ở quê mưa vầy tao còn ra tắm cả ngày đâu có sao.
-        Mày ăn phở luôn đi, tao mua cho mày á, hôm nay bán ngon ơ nghen. Hết sạch vé luôn rồi.
Thằng Cút ngồi lom khom húp xì xoạp tô phở trong cái xặp lồng cáu bẩn, chốc chốc lạ đưa tay lau mồ hôi trán, cười tươi rói. Chợt, nó ngừng ăn, ngồi bệt xuống, mặt tái mét:
-         Chắc tao xỉu quá mày ơi, sao chóng mặt vậy nè…
-         Đã bảo mày rồi mà…

Cái cặp lồng rơi đánh "cộp" xuống sàn hiên, thằng Cút đổ cả người vào côi, xuội lơ, người nóng như lửa...
10 phút, 20 phút, chẳng có ma nào đi ngang qua. Kể cũng lạ, bình thường giờ này đông người lắm mà. Hôm nay mưa sao vắng le như nghĩa địa Ông Dần dưới miệt vậy. Thằng Côi thấy lo quá à...

Có ánh đèn sáng quắc rọi tới, có xe rồi. Ngồi trên xe là một cô gái, người đâu mà đẹp như Cave vậy đó, giống cổ tích à nha. Lúc khó khăn là cô Tiên đến liền, nó vẫy:
-         Cô ơi!
-         Sao vậy nhóc?
-        Bạn con bị xỉu à, nó nóng quá, cô cho chúng con quá giang qua bệnh viện với!
       -      Xí xọn quá mầy, bày đặt bệnh viện làm chi cho cực, ngồi xíu tạnh mưa về nhà nằm khỏe re thôi, cô còn công chuyện.
Rồi cô Tiên phóng xe mất hút. Ờ há, người như vầy, xe đẹp như vầy ai lại để mình ngồi cạnh, dơ dáy cả quần áo người ta...
Mưa không ngớt chút nào hết trơn, càng lúc càng to, lác đác mấy cửa hàng cạnh đó đã đóng cửa tắt đèn. Thằng Cút thở mỗi lúc một gấp, để thêm nữa chắc chết quá...
Lóng ngóng khoác áo mưa lên người thằng Cút, trầy trượt dăm bận nó mới cõng được thằng bạn lên lưng, xăm xăm chạy hướng bệnh viện, giờ chắc đến bản tin cuối ngày rồi đa...

Nó chạy miết, thoảng hoặc có chiếc xe phóng ù qua, nó định gọi lại thôi. Ai mà rảnh tay lúc mưa gió vậy chớ? Bệnh viện  kia rồi, chân nó bước lẹ hơn. Nó thấy cái biển sáng trưng có chữ Cấp Cứu, đó lại quên, biểu đi xin cô Giang cho thằng Cút học chữ cùng mà sáng nay lại quên mất tiêu. Đành đợi nó khỏe rồi hai thằng đi một thể... Thằng Cút này cũng khôn à nha, nãy trên đường nó còn nóng ran mà biết đến viện rồi người đỡ nóng hẳn, ngủ lì vậy đó, không rên như hồi đầu. Nó chạy te tái khắp các phòng, thấy có ông bác sĩ ngồi tận cuối hành lang hút thuốc, bác sĩ này già ghê ta:
-         Bác sĩ, ông cứu bạn cháu với, nó xuội lơ từ nãy hà.
Ông bác sĩ đi theo nó lại gần thằng Cút, cầm tay nó bắt mạch, khuôn mặt thảng thốt vạch mímắt nó lên. Ông quay sang hỏi Côi:
-         Nhà bạn con ở đâu?
-         Dạ, nó hông có nhà, nó đành giày, con bán vé số, hai đứa con ở với nhau. Nó có sao không hả ông?

Ông bác sĩ quay mặt đi một chốc, lập cập châm thuốc, rồi ông từ từ bảo nó:
-         Bạn con không sao, con về ngủ đi. Để đó ông chích thuốc cho bạn con.
-         Con muốn ở cạnh nó được không ông?
-         Không được, bệnh viện không cho con ở cùng đâu. Sáng mai con qua nghen.
Lưỡng lự một chốc rồi thằng Côi cũng gật đầu đi về, ờ rồi mai nó lại mua bát phở khác cho thằng Cút. Bệnh viện có ông bác sĩ như vầy là an tâm rồi...
Bà Thanh lách cách dọn hàng xôi đã thấy thằng Côi cầm cái cặp lồng đi rồi, hỏi nó đi đâu nó biểu vào viện chăm thằng Cút. Bà lắc cái đầu dúi vào tay nó tờ 10 ngàn, nó cảm ơn cười toe...

Chà, mới sáng sớm mà bệnh viện đã đông nghịt hà, hổng bù cho tối qua lạnh teo. Nó chạy tìm mãi mới thấy ông bác sĩ đêm qua, nó vồ vập hỏi:
-         Bạn con đâu hở ông!

Dường như sáng nay ông chờ mỗi nó. Ông kể cho nó chuyện vui lắm, sáng sớm nay có người vào viện, nhận ra thằng Cút là họ hàng nên đã đón về nuôi, thằng Cút nhắn lại hôm nào khỏi hẳn sẽ qua thăm nó...

Chuyện mừng vậy mà nó nghe xong hổng thấy vui gì hết trọi vậy, thằng này tệ thiệt, sao không đợi mình lên rồi đi chớ...

Nó chào ông bác sĩ rồi thất thểu ra về, thôi từ giờ là ở một mình rồi. Biết đến ngày nào có người nhận ra nó là con cháu há? Hay là nó ốm rồi dầm mưa??? Về nhà họ hàng ở rồi thằng Cút sướng như ông hoàng nhỉ? Trên tivi ví như gì ấy nhỉ, à Thiên Đường. Nó cũng muốn được ở Thiên Đường như thằng Cút vậy đó... Có tiếng còi hú của xe tang lễ bệnh viện chạy hướng nghĩa trang, lại có ai vừa mất rồi cà???

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét