Thứ Bảy, 4 tháng 12, 2010

Chỉ có anh, em và tình yêu ở lại

Chợt thèm nghe dế gọi sương
Anh leo lên tầng thượng
(Nơi chúng mình trốn cha, trốn mẹ hôn nhau)
Và anh thấy mùa Đông ôm mặt khóc !

Đây chiếc gối em kê đầu - mảnh chăn đơn em đắp
Ngạt ngào hương da quen
Bàn tay anh mon men tìm... lạnh ngắt
Cái lạnh này rất thật
Đắng đót một vành môi.

Rùng mình ... có ai gọi "Anh ơi!"
Bắt gặp nụ cười của em ấm áp
Anh hôn vồ vập - ánh trăng bất giác vỡ oà

Có yếu đuối không em
Khi mỗi câu thơ của anh như chảy ra từ khoé mắt
Buồn cười chưa ... khi chỉ Thơ là thật
Còn em... mong manh như ánh Trăng.

Posted: 27/11/2004 17:13:21

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét