Chênh chếch con đường hoa xoan bay
Dáng em bẻ gãy dọc nắng gầy
Xuân bỗng rụt rè không dám bước
Dìu dịu lòng ta e chừng say
Luống cuống gần em chân mộng du
Câu nói không thành thanh âm dư
Đuối ngập tâm hồn trong biển mắt
Chới với níu vào cơn gió ru
Môi em he hé nụ tròn xinh
Không gian chợt kết tấm lưới tình
Phiêu diêu anh dính vào chẳng biết
Chỉ thấy đất trời hóa lung linh
Ta lại yêu rồi phải không ta?
Vần thơ lại dệt gấm thêu hoa
Hay chỉ mộng mơ và ảo tưởng
Thôi! sợ lắm rồi những xót xa...
Nguyenzz
(Posted: 01-04-2005, 02:21 PM)
Nguyễn lại "oằn" rồi.:)
Trả lờiXóa