Thứ Sáu, 3 tháng 12, 2010

???

Hôm nay thực sự là buồn, thời tiết ẩm ương như gái 15, 16. Đang chói chang oi ả bỗng đâu cát bụi mù giời, gió bốc từng đống bụi đất bazan ném ào ào vào mặt. Rồi mưa, mưa như thể trả lại cho con người ở đây tất cả mồ hôi họ đã từng rỏ suốt mùa nóng nực, hơi đất xông vào mũi váng vất đầu. Le te chạy vào lán nghỉ, lán vắng hoe. Trên chót vót ngọn Mồ Hôi (tôi đã đặt tên cho từng ngọn núi) những người thợ khoan vẫn bình thản và chăm chú giữ cần khoan đứng thẳng mặc mưa quất vào từng thân người ngỡ như sắp ném họ vào mây. 
Thế đấy "Anzen dai ichi - An toàn là số một", chỉ một chút xáo động thôi, một phút buông cần khoan mà chưa nghe tín hiệu, có thể sẽ có người mãi mãi nằm lại núi, thực sự những ngọn núi nơi này còn giữ mấy hòn đá đỏ tươi...
Máy dừng hẳn, họ kéo nhau vào lán nghỉ, những câu chuyện không đầu không cuối râm ran. Tôi chia đều thuốc cho từng người, họ cảm ơn và bắt đầu chia lửa. Khi khói thuốc bay lên thì chỉ còn nghe tiếng mưa đánh đàn trên lá lợp. Trong khói thuốc có những gì? Khói thuốc mỗi người mang một nét khác nhau.Trong khói thuốc của tôi có một cơn mưa khác, cơn mưa đêm và một tiếng cười giòn....
Nước bắt đầu róc rách tạo thành dòng len qua kẽ đá, một vài con trăn núi thoăn thoắt bò ngang. Mưa mỗi lúc một lớn, tầm nhìn không quá một đòn tre. Có tiếng đàn ông khẽ thở dài, tôi biết người đàn ông này góa vợ và con anh còn khóc đòi khát sữa . Có người chửi thề và kéo theo vài câu tương tự từ miệng người khác. Tôi ngồi bệt vào họ, bức tranh ghép từ mấy mảnh đời không có nét chấm phá nào. Tôi khe khẽ thở dài và cũng buông một câu "đè.o mẹ". Tôi nói hình như chỉ tôi
nghe....
Công việc đình trệ gần 2 tiếng đồng hồ thì mưa bắt đầu ngớt, có lẽ ai đó vừa tè thẳng vào màn mưa. Tôi lại dò từng bước chân trơn trượt quay về văn phòng với những máy điều hòa chưa một lần được bật. Có lẽ sếp tôi có lí khi nói rằng "những
người ngoài công trường phải sống dưới cái thất thường như thế,nắng mưa dội cả lên đầu, chúng ta đã có một mái nhà che chắn, còn đòi hỏi thêm chăng?"
Chỉ còn 30 phút nữa là hết nửa ngày làm việc....
Khá muộn rồi, những con dế đã bắt đầu khúc tự tình muôn đời ảo não. Đêm nuốt gọn những mảng sáng để le lói một nửa khuôn mặt chỉ Hằng ngó hờ hững xuống trần. Chị liếm cặp mắt trườn lên cỏ...

Chưa đến mùa mưa ngâu đâu nhỉ....
Chị Hằng có thân với Chức Nữ không ta? Người ta yêu với người xưa yêu ta có nét gì từa tựa... Ôi tiên nhân, hình như ta lại mới 20 rồi. Thây kệ, chã hóa phẩm chất và ngôn từ đôi lần viết cho đã cơn khát chữ. Kiểu gì mai đọc lại cũng biết chắc mình say.
Gọi cho thằng bạn biết em đang ở gần nó, an tâm đôi phần, nghe bảo em bị mệt. Buồn cười, thằng ta lại biết lo cho người con gái chưa một lần nắm tay hò hẹn. Thế là yêu chăng? 
Tầm mắt luôn bị chặn bởi tầng tầng lớp núi, nhìn ra Hà Nội thấy mây, nhìn về Vinh thấy cây ngàn hun hút. Ấy thế lại chẳng thấy cô đơn gì. Phải khi tất cả đều cô lập, cái đơn độc của mình nó cũng dịu dần đi? Kéo bác lái xe làm thêm cút nữa..
Nhận được một cú phone không bao giờ ngờ tới, cú phone có được từ lần gặp mặt như bao câu bông đùa khác đã qua trong đời. Nghe giọng nói người ta quan tâm ngọt ngào. Biết mình đã từng xem nhiều thứ nhẹ hơn khói thuốc... mà cay hơn khói thuốc...
Đọc những gì mình viết, thấy dằng dặc những dấu 3 chấm nối đuôi nhau, những mảng sống thừa, những ảo tưởng viễn vông, những nụ hôn trị giá 50 nghìn và phần sau add thêm chút xíu.
Ừ hình như ta đã trưởng thành, hôm nay có cô bé tuổi chừng ta 8, 9 năm về trước, ngơ ngác cặp mắt xin nhận mình làm "thầy". Có lẽ đây là lần đầu tiên ta nhìn về phân nửa kia thế giới mà không động đến dục vọng. Chợt mong mình có một cô em gái, để được nghe rằng "hôm nay đi học về thằng cùng lớp cứ đuổi theo bằng được để tặng em một phong kẹo béo!" Chưa bao giờ ta cười trước con gái một nụ cười dịu dàng thật thà đến thế. Xong!!! Phòng ta có thêm một chiếc cặp tóc, đấy nào phải do ta xin xỏ. Thề! Nếu như nhận định của ta còn chính xác thì ta chỉ mới chớm say, và theo logic đó ta thừa tỉnh táo để nói rằng. Ta chưa đổi thay. Có chăng chỉ là một bộ quần áo mới... những dấu chấm đến bao giờ hết??? Tuổi ta còn xanh
***
Thứ 7 ngày mồng 8.
Với ai đó cái ngày này không có chút ý nghĩa gì. Riêng với tôi đó là một ngày thú vị. Thứ nhất vì nó là thứ 7, cơ quan công xưởng vắng hoe, sếp trực tiếp chỉ đạo đã về nước và nhiệm vụ của mình là một đống Invoice trên dưới vạn cái nằm không theo một thứ tự nào. Mình dành cả buổi sáng ảm đạm để làm công việc ảm đảm đó, xấp xỉ hoàn thành 10%. Rất may trời dịu mát và không có cô sơn nữ nào lạc ngang qua...
Tầm trưa chỉ hơi hơi nóng, gió vờn nhè nhẹ, kiểu như hôm nay trời đi yêu nên bỏ nắng rơi vãi vào phương khác. Lác đác vài công nhân làm thêm ca I nghỉ ăn trưa. Họ vẫy tay và mình theo họ. Quy định cấm không cho uống beer rượu vào buổi trưa, mình lại là người quản lý chuyện đó. Hôm nay mình không nói gì mà lặng lẽ xách vào căng tin 10 chai Hà Nội, ai đã từng kinh qua cái khô rát miền Trung sẽ hiểu một ly beer mát lạnh mang đến cho đàn ông điều gì... hôm nay là nụ cười rạng ngời những khuôn mặt sạm đen nắng gió, uống một chút cũng chẳng sao mà....
Mình cho xe lên công trường cao nhất, nơi có cái lán nghỉ làm bằng lá ha-hou, bắt gặp cậu lái máy xúc ngang tuổi mình đang chơi trò cho tay vào áo cô thu nhặt đá. Mình trợn mắt nhìn cậu ta, sau lại chỉ thở dài quay gót khi nhận ra cặp mắt còn chưa hết mơ màng của cô gái trẻ. Mình nhìn xuống thắt lưng và cũng thấy hình như đâu đó đang buồn...
10% nữa được hoàn thành đồng nghĩa với việc buổi chiều trôi đi như tấm lưới của người thợ chài cần mẫn, bỏ lại ca đêm cho một supervisor khác và chuồn êm. Tự nhiên thấy thứ 7 khác những ngày bình thường và cần tạo ra cho mình điều gì đó mới mẻ. Chí ít cũng là một bữa beer ở một góc quán khác... 
Gọi điện cho em là một việc hiếm khi quên, nhưng câu trả lời của em luôn nhàm chán - hệt bài văn tán gái của mình. Một kiểu và duy nhất...
Máy có lưu số một người con gái. Cô ấy và người yêu đều là bạn quen trên một diễn đàn. Có lần nhìn cô ấy qua webcam mình cũng thích. Thế thôi, thích thì định nghĩa thế quái nào được. Và bấm máy...

Giọng êm và mượt, dịu dàng. Chỉ muốn bật loa ngoài cho lũ trần trùng trục ngồi bên cạnh thôi chửi bậy song lại ích kỷ muốn nghe một mình. Câu chuyện không đầu không cuối. Mình hình như có tán tỉnh, cô ấy khẳng định là mình đùa. Mình cóc biết tả thế nào dưng mà vui. Thật ra mình cần gì ngoài cái sự vui hả giời??? Có khi mình yêu cũng nên, có cái gì khoái hơn là yêu hả giời???
Viển vông - viễn vông, đại loại thế... Tranh treo tường, tình yêu treo tường và hạnh phúc bằng tán gẫu. Giờ mới biết mình nhạt như vang chát, cái thời đằm thắm Vodka thì đã lấy chồng...
Xứ này côn trùng nhiều vô kể, chúng tồn tại song song và ăn thịt lẫn nhau. Mình nuôi cào cào và bọ ngựa chung trong chiếc bẫy chuột có rắc vài nhành cỏ dại, non 4 ngày chưa con nào chết, chúng chỉ nhìn nhau bằng những cặp mắt đa giác, thi thoảng co chân. Cào cào không ăn cỏ, bọ ngựa không ăn cào cào. Thật lạ. Cô học trò không thèm ăn sữa chua và nhìn xuống gót giày. Còn ta không ăn thịt cô học trò mà nhìn vào bàn phím. Ngựa hoang chồn chân, nai rừng run rẩy... Vất đối nghịch vào nhau sẽ được tịnh như thiền...

Tự nhiên ta viết hai chữ Mắt Buồn. Ừ có khi chỉ thế, ta hiểu và em hiểu... 
Trăng đà nhô quá đầu..........
***
Dự định và thực tiễn của bản thân mình hình như chưa bao giờ đi chung trên một con đường, thậm chí một mặt phẳng cũng không thể. 
Cái ngày bắt đầu đặt tên cho topic, nghĩ rằng sau đó ngày nào cũng có cái mà viết, mà chụp rồi chia sẻ. Thế nhưng hồ thì duy nhất một cái hồ, gái dạo quanh hồ quanh quẩn cũng chỉ mấy em nhu nhú chũm cau, mấy mẹ già đi bộ - nguyên nhân tăng độ lồi lõm cho những viên block lát đường. Đá thì chỉ khác nhau dưới con mắt nhà phân tích hóa học. Và ngọn núi nào cũng loang lổ vết róc thịt sau những phát mìn khai thác.

Lây dây vào tí tẹo tình yêu, topic biến thành blog, viết chả hiểu để cho mình hay để tán tỉnh em - Dạo này toàn nói thẳng, thật thà đ-ếch tả! Cơ mà lòng xốn xang như dạo lớp 12 cầm được tay cô bạn về nhà không dám rửa tay. Một cái tin nhắn đọc chục lần không thấy chán...
Hôm nay thì được tí vui, ngày nhận lương bát phố. Loay hoay lại gặp một túm đang dở cơn líu lo. Rặt người dân tộc Thái. Đong đưa mấy chục lần cái "kín lẩu cham mơi" thì miệng cũng véo von, mọi vật đều "xe đạp ơi"- quay đều quay đều. Máu ăn chơi tỉnh lẻ xúi dục mình giành trả tiền. Gặp ngay anh tộc Thái quần bó chẽn rút phụp từ cạp quần mấy ảnh bác FranklinPierce cười hềnh hệch khoe bộ nhá vàng như manh áo trắng... Cười bẩu "chú cứ chơi, nếu ngày anh đốt năm loách trắng, anh còn đốt được khoảng đôi trăm năm", vãi hồn con chồn thơm!
Về phòng bật nhạc to như đám ma người miền Nam, nghe rặt một bầy ca sĩ trẻ ỉ ôi như shit. Chụp được của chú hoanghuyae đống chèo cổ công nhận cũng lành. 
Muốn gọi cho em nhưng đã thề không gọi nữa. Đêm qua lỡ hứa như phim Hàn xẻng rằng coi như chưa biết về nhau. Thả thêm 1 chú ngựa trời vào lồng chuột, con ngựa trời 5 hôm trước bắt đầu có ý nuốt con cào cào. Sự mong muốn chiếm hữu chắc chỉ xảy ra khi có kẻ thứ 3 chăng? Ngày xưa Triết Học mình 4 điểm....

Nguyenzz

???



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét