TRẦU CAU
CƯỚI MỘT CÂU KIỀU
Tặng con dâu Vân Huyền
Nhủ lòng ủ kín lời xưa
Nén vàng đáy vại mớ
dưa cải ngồng
Định ngày khăn áo qua
sông
Tìm về cỏ nội hương
đồng, chấm dâu.
“Cảo thơm lần dở…” may
sao:
Anh đem hậu duệ thi
hào trao tôi
Đĩa dưa chưa khú lời
mời
Đũa tre cùng gắp và
trôi cỗ bàn
Con lên đò dọc chèo
khan
Mẹ con bồ kết, củi
than ấm chiều
Trầu cau cưới một câu
Kiều
Tinh mơ thánh thót,
vãn chiều nhặt khoan
Mong Người chừng mấy
trăm năm
Tiễn con, vó ngựa dặm
băng Người về.
HOA GẠO RỤNG VỀ ĐÂU
Mời người hát khúc
“Chị tôi”
Qua vài góc phố chị
ngồi xem sao…
Thầy u nghiêng nặng
mâm cau
Và nồng cay thảy cơi
trầu mặn vôi
Cho tôi có một chị tôi
Xo ro góc phố ngóng
lời gọi thuê
Nắng mưa sớm tối đi về
Làm thân đòn gánh cong
bề đa đoan
Miếng trầu cánh
phương, tay ngoan
Sao không têm đúng cái
xoan, cái nồng
Để cho khi có khi
không
Vặn quăn tao đóng mà
lòng quặn đau
Ô hay! Hoa rụng về đâu
Còn màu hoa gạo như
màu tâm can.
KỶ NIỆM VỀ MIỀN QUÊ
NGHÈO
“Cà có cuống” và “Cà
có đuôi”
Từng dầm muối, muối
quê tôi mặn, ngọt
“Cà có cuống” và khoai
tháng Ba đắng đót
Ngồi chung mươn, cái
nghèo kiệt chân răng
“Cà có đuôi” chín nẫu
lưng cơm
Toe hạt gạo vì thương
người lặn, hụp
Nhớ những lúc em bày
mâm ngày Tết
Hương vị cà xoắn xít
dậy thơm nhau.
CỬA SÔNG ĐÂY –
CỬA BỂ CŨNG LÀ ĐÂY
Kỷ niệm 40 năm ngày
cưới
Trai Kẻ Bể, từ đầu đến
chân
Gái Xóm Đáy nửa thuyền
nửa bến
Biển không đợi sông
tìm đến biển
Thủy triều dâng mặn
ngọt một đời sông.
Con trai ở trần kể cả
lúc làm duyên
Gái ngồi thuyền nhìn
sâu đáy nước
Tay cầm tay mà như lạt
buộc
Này sông này biển cho
tình trôi êm.
Hai họ hai bờ cửa sông
Người sông nước không
còn coi cách trở
Ngày giỗ, chạp chồng
thầy, vợ thợ
Dăm quai chèo hai họ
đã thong dong
Con gái đầu lòng thơm
một tên sông
Con trai thứ khai sinh
một biển
Nỗi bầm dập không đi
cũng đến
Nghèo lui cui vẫn chân
biển, chân sông.
Là tình tôi tròn bốn
mươi năm
Mà vật chứng đã phần
bồi, phần lở
Còn nguyên vẹn một
điều đáng nhớ:
Cửa sông đây – cửa bể
cũng là đây.
LÁNG GIẾNG GẦN
Tặng các chị ở Công ty môi trường
đô thị
Tôi mua nhà
Dọn về bên nhà chị
Được láng giếng gần
Mà không bán chị em xa
Láng giềng tôi
Là đêm đêm
Tiếng kẹt cửa
Tiếng gàu vục nước
Tiếng vỏ lon, vỏ hộp
Khua khoắng cái nghèo
từ trong đáy bì gai!
Láng giềng tôi
Là tiếng ngáy ngày
Chiếc quạt nan vừa
quạt lò vừa ngáp
Thìa và đũa vào mâm
còn gà gật
Sết cơm chiều hạt ngủ,
hạt nhai…
Láng giềng gần như
trầm tính của đêm
Bước tiến hóa, ngắn
dài thân chổi
Tôi tự biết mình đang
nhỏ lại
Trước láng giềng mỗi
sớm vươn vai.
NỢ CÒN CHƯA TRẢ ĐÃ VAY
Sóng dềnh dàng vặn
quăn ngày cũ
Cắp nón cời đi khất
thực ngày mai
Một lần đến một lần
tôi mắc nợ
Tết đến rồi còn tất tả
đi vay.
CÂU VÍ CÂU DẶM NẶNG
VÌ CÂU THƯƠNG
(Kỷ niệm 220 năm
Phương Hoàng Trung Đô)
Giá Người chưa vội
băng hà
Trung Đô – Bến Thủy đã
là cố đô
La Sơn tiếp chỉ phò
vua
Xây thành đế nghiệp,
nghiệp chưa kịp thành.
Để bây giờ đất tứ linh
Ngó sông trông núi
giận mình phụ vua!
Trống đồng cánh Lạc
bay ra
Vẫy đàn chim Phượng
gần xa tụ về
Và chim khản tiếng từ
quy
Và câu ví dặm nặng vì
câu thương.
Cần Linh khoăn nhặt
tiếng chuông
Con Sò nhớ biển tìm
đường xanh rêu
Chuông chùa ai nguyện
mà kêu
Lũy thành còn đó những
điều trầm tư.
PHONG PHANH EM CÓ HẸN
VỀ
Với VD – Nhân kỷ niệm 100 năm du
lịch Cửa Lò
Đã thức dậy một bình minh
hóng hớt
Cuống quýt gió chiều
Nắng sớm te tua.
Là phong phanh em có
hẹn về
Lẩn thần nước rút xa
bờ chờ đợi
Không an lòng, lối cũ
lại dào lên
Ngày thắc thỏm ngã vào
chiều hớt hải
Những mơ mòng lèn sóng
gối đêm
Em sẽ về, đúng thế
phải không em?
Con còng gió cong càng
trón chạy
Thường lạc đường vì
chỉ biết bò ngang
Chiếc phao bơi làm nên
điều hờn dỗi
Tức tưởi trầm mình,
tức tưởi vung văng.
Về đi em, đừng đẻ chậm
chân
Một Cửa Lò
Một mùa du lịch
Biết mấy an bình
Tùng tùng cắc chia đều
lên thuyền trải
những
dô những huậy
Trầm và bổng chụm vào
câu phường vải
Chân í-a bước đến hẹn
lại lên
Lời mời thắt nơ từng
câu ví, câu von
Ghế hàng dọc, hàng
ngang nhìn về phía két bia
không đậy
nắp…
Ngỡ như là…
Mỗi khoảng trời, vuông
đất
Và vân vi
Háo hức đón chờ em.
DÒNG SÔNG CHỞ NHẸ PHÙ
SA
(Tặng một dòng sông
quê hương)
Bãi bờ hiền như con dê
Lắm người lui tới mới
chê biển già.
Dòng sông chở nhẹ phù
sa
Điều còn dư dật nặng
ba bốn lần
Một sông nặng nỗi
chuyên cần
Lệch bên ướt át, nhẹ
phần khô khan
Một sông trọng nghĩa,
trọng nhân
Biển sâu suối cạn sông
lần tới nơi
Một sông chung thủy
với người
Nhận về phía lở, đắp
bồi đầy ai…
Xa quê được biết rộng
dài
Mà ra nặng nợ với
người chưa xa
Dòng sông chở nhẹ phù
sa
Người gần dễ nổi,
người xa sợ chìm.
NÓN ÁO
“Trời mưa, anh nón em
tơi
Có mô hai đứa đội trời
cả hai”
Ngỡ lời ru ấy ru chơi
Ai hay theo suốt một
đời mẹ cha.
Mẹ mang tơi lợp nương
cà
Nức hai sào lúa, khoai
ba đường chần
Áo tơi, áo của nông
dân
Sờ bụng bụng rỗng, nắn
lưng lưng gầy.
Nón mê cha đội cả ngày
Đêm nằm bấm đốt ngón
tay, đếm nghèo
Đời cha dài ngắn dây
neo
Thả vời năm tháng cái
nghèo, cắm sâu.
TRẦM KHÉN
Rồi một chiều cái nẫu
ruột nhìn bóng mẹ
chôn chân ngoài rạn đá
Ngóng phía chân trời
thắc thỏm chấm buồm con
Là chiều ấy cha đi và
mang theo tất cả
Từ màu sắc cánh buồm
đến bát đũa hồi môn.
Vì tin câu: “Nước trờ
về nguồn”
Và cả câu: “Nói chuyện
được với người chìm
Xuống
sẽ nâng bước mình lên”
Nên con gạn từng lọn
mây dùng dằng nơi cửa lạch
Hít hà tìm hơi cha
trong chênh chếch hút nồm nam
Nhưng mây cứ tuột bay,
còn gió hú từng cơn…
Ai người băm gỗ cuốn
trầm
Trầm càng khô khén
càng thơm với đời .
QUÊ BÃI NGANG
Biển bãi ngang
Con cá cơm chỉ nhỉnh
hơn đầu đũa
Ghẹ nguyên càng khoang
không tròn đĩa
Con mực sim be bé quả
sim.
Người bãi ngang
Chân đi vòng kiềng
Bấm vào đất ngón sâu
hơn gót
Còn bàn tay
Từng xây đẹp những lâu
đài trên cát
Mà phên nhà tre nứa
đốt lóng đôi
Cứ sau từng doi cắt
bài ngang
Là đồng ruộng ngày đêm
sinh nở
Người bãi ngang sảy
sàng từ giống tố
Vón dọc trời duyên hải
trong veo.
NHỮNG HÒN ĐÁ
DƯỚI CHÂN NÚI CÁC MÁC
Bảo rằng đá vô tri vô
giác
Trước nhân tình thế
thái vẫn trơ trơ
Những mỗi bước con lần
về núi Mác
Nhói dưới chân mình
chuyện viên nhỏ viên to
Đã có đá hòn to hòn
nhỏ
Đá ghép đường rộng hẹp
một lối đi
Con ướm thử dấu chân
Người thủa đó
Vệt rêu mờ cất bước
tái tê…
Lòng tự nhủ cố theo
chân Bác
Nhưng con đi bước trụt
bước trồi
Ở miền ngược con nào
theo kịp
Nói chi là mai mốt về
xuôi.
MỘT THOÁNG CAO BẰNG
Cao Bằng còn nghèo
lắm, Người ơi
Nếu sinh thời, hẳn bận
tâm Người lắm
Để Người lại cơm đùm
cơm nắm
Âm thầm không cho đón
cho đưa
Chưa vội đến nhà chủ
tịch, bí thư
Người về thẳng với hộ
dân nghèo nhất
Người buộc lại cái dây
gàu bị đứt
Người chẻ tre dặm kín
phên nhà
Rồi một tay đỡ bát
nước cụ già
Một tay nữa nựng thơm
em nhỏ…
Gậy trong tay Người
đứng lặng thật lâu
Trước đất trời Pắc Bó
Miên man với vận nước
cơ trời
Và thắt lòng thương
lắm
Cao bằng ơi!
CHÍN XUỐNG
Mầm xanh lúa đội trên
đầu vỏ trấu
Che không cùng nắng
hạn, mưa dông
Để thân lúa hạt vàng
thì chín xuống
Còn đời liềm đem giấu
chấu vào trong.
GHEN HỜ
Lần lựa mãi vẫn gặp
ngày biển động
Chưa ấm tay đã sấp
ngửa quai neo
Biển không ươn, bởi
gia truyền châm mặn
Chút ghen hờ, một tý
đã quắt queo.
NGHE BẠN ĐỌC THƠ
QUA ĐIỆN THOẠI
Ký niệm với ĐP
Chuông khật khưỡng như
phê từ đầu đó
Cái vặt mình nghe khô
khén tới nơi
Thơ như mọt nghiến vào
câu chữ
Để bây giờ mủn, ruỗng
sang tôi.
LẠT MỀM
Con gà gáy chào buổi
sáng
Trước giờ bị môt thịt
đồ xôi
Khi con thuyền nhìn về
mắt bão
Đón cái lườm đầu và cả
nguýt đuôi.
Biển vẫn thế, tính mềm
như lạt
Nên lòng thuyền dây
nhợ mãi thừa ra
Sông đến biển để quên
đời sông ngọt
Tự mặn mình xởi lởi
với bao la.
THÂM CANH
Cá tầng nổi
Và cá tầng sâu
Không một tấc bờ vùng,
bờ thửa
Người đi câu chăm bẵm
mồi câu.
Thuyền sinh tồn còn
đúng
Cá bé bơi về đâu?
MỘT NỬA THỪA
Một mình với xe đạp
đôi
Một nửa thừa vô duyên
theo bắng nhắng
Biết hiện hữu ngoài về
xa vắng
Vòng xích nào cũng vấp
ngược vấp xuôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét