Viễn
Phương
Lá thư tình của anh chiến
sĩ giải phóng quân
Đêm
liên hoan xóm làng vang tiếng hát
Tối
giao thừa dào dạt nhớ thương em.
Có
cả vầng trăng vẫn nhớ ngọn đèn,
Đi
khắp núi sông vẫn thương về xóm nhỏ
Có
nửa quả tim mình... có người yêu ở đó
Nhớ
lắm em ơi! Nhớ lắm những ngày
Sống
ở hầm, ăn cơm vắt, uống nước chai,
Nét
căm thù trong lòng đất lạnh
Mỗi
tối đem cơm, mắt em lóng lánh
Từ
yêu nhau chỉ gặp mặt dưới sao trời.
Có
những đêm mơ Chúc Anh Đài,
Em
thấy anh thành Lương Sơn Bá,
Một
tối nổ tung ngôi một đá,
Hóa
thành đôi bướm trắng vượt trời xanh,
Thoắt
bất công đi xây đắp duyên lành.
Nhưng...
Hai
đứa chúng mình đã hóa thành chiến sĩ,
Ta
không trốn bất công, ta đi làm công lý,
Anh
vác súng công đồn ngày đồng khởi quê hương,
Ta
trở lại tìm em... em đã lên đường.
Đã
bốn năm rồi, thời gian mau quá!
Ta
lớn mạnh như rừng cây núi đá,
Quân
ta đi rung chuyển Ngũ giác đài
Ta
có ba phần đất nước trong tay
Bát
ngát mênh mông quê hương giải phóng
...
Chưa gặp người yêu giữa trời đất rộng
Đêm
giao thừa, thương nhớ làm sao!
Đã
bốn năm rồi mình chẳng gặp nhau,
Chỉ
có lá thư trên trang giấy nhỏ
Đã
đến tay anh một ngày nắng gió...
(Lá
thư còn thấm máu chị giao liên
Trên
bước đường công tác đã hy sinh)
Chị
đã chết nhưng thư mình vẫn tới,
Thư
mẹ chuyền tay theo lời trăn trối:
"ở
đô thành chị ấy thương nhớ anh,
Chị
vẫn đi đầu trong những cuộc đấu tranh".
Từ
ấy, Sài Gòn thêm thương, thêm nhớ,
Có
bóng của em đi trên đường phố,
Có
tiếng của em giữa tiếng vạn người.
Những
cuộc đấu tranh chuyển đất long trời.
Đêm
nay giao thừa
Đường
Sài Gòn chưa khô vết máu
Chẳng
có mùa xuân dưới ách quân cường bạo
Nhưng
niềm vui vẫn rộn rã đô thành
(Chiến
thắng gần rồi! Mặc áo mới để đấu tranh!)
Khi
thành phố đấu tranh, anh vững vàng tay súng
Quyết
đến giữa Sài Gòn hát bài ca giải phóng
Cắm
ngọn cờ trên đô thị vinh quang
Thành
phố Hồ Chí Minh rực rỡ ánh sao vàng
Anh
đến tìm em... (Nhớ may áo mới)
Tiếng
súng vừa im, cử hành lễ cưới
Giữa
mùa xuân chiến thắng của quê mình
Có
đôi bồ câu trắng vượt trời xanh...
Sài Gòn, 7-1968